Cục Cảnh Sát Huyện đã xảy ra một sự kiện hiếm lạ.
Một Omega hành hung một Alpha, Alpha đầy mặt xanh tím, mặt sưng phù thành đầu heo.
Cũng là rất biết đánh người đi, Alpha kia trừ bỏ xanh đỏ trên mặt, trên người còn có vết thương mờ mờ.
Ai cũng tò mò về vị Omega lực điền kia, thời điểm đi ngang qua phòng thẩm vấn đều hướng hai mắt nhìn vào trong.
Alpha đó tên là Thù Nhận, là học sinh trung học của Khang huyện kế bên, hắn không màng đến vết thương trên mặt, gân cổ chửi ầm ĩ, "Chú cảnh sát, là nó đánh con, con mới có 17 tuổi 10 tháng thôi, con còn là vị thành niên."
Tướng tá Thù Nhận cao 1m9, dáng người cường tráng, thế mà lại đi làm ra động tác này, thoạt nhìn có điểm buồn cười.
Omega tên Dương Niệm Thù, cậu chui vào trong góc, mở to đôi mắt tròn ngập nước, mếu máo, "Chú cảnh sát, con không có đánh cậu ta, con là Omega, con cũng là vị thành niên, con còn nhỏ hơn cậu ta hai tháng."
"Là cậu ta......!Dùng tin tức tố công kích con......" Nói đến vế sau, thân thể cậu run lên hai hồi, còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
Dương Niệm Thù lớn lên thực đẹp, ngũ quan tinh xảo nộn khí, nhìn cậu chả giống kẻ sẽ động tay động chân đi đánh người khác chút nào.
Cậu tận lực đem thân thể co lại thành một đoàn, nước mắt theo khóe mắt không tiếng động mà chảy xuống, làm cho người xem trong lòng đau xót.
Alpha dùng tin tức tố công kích Omega, thuộc về phương diện quấy rối tình dục, ác liệt mà nói, có thể kết thành tội án hình sự.
Lúc bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha, Omega sẽ rơi vào thế yếu, sau đó rơi vào tình huống phát tình, chủ động yêu cầu Alpha đánh dấu.
Vốn tưởng chỉ là đánh nhau ẩu đả bình thường, bây giờ lại bay lên đến mức độ quấy rối tình dục, liên quan tới vấn đề cưỡng hiếp, cảnh sát tất nhiên đặt nặng tính nghiêm trọng của vấn đề, gia đình hai bên, ngay cả ban lãnh đạo trường học cũng được mời tới.
Dương Niệm Thù vừa nhìn thấy Dương Thụ, liền giống như chú gà con chạy tới ôm lấy cô, đuôi mắt hồng hồng, ngậm nước mắt, thoạt nhìn bất lực lại nhỏ yếu, run run rẩy rẩy mà kêu: "Mẹ......"
Dương Thụ ngây ra một lúc, vỗ vỗ vai cậu, ôn nhu như nước, "Niệm Thù, đừng sợ, mẹ tới đón con về nhà."
Lúc Dương Thụ mang Dương Niệm Thù rời khỏi Cục Cảnh Sát, đi đến một hẻm nhỏ bốn bề vắng lặng, thanh âm lập tức nghiêm khắc lên, "Niệm Thù, sao con lại đi đánh nhau như thế?!"
Gà con nhỏ yếu trong Cục cảnh sát lúc này đã biến đi đâu mất, Dương Niệm Thù chớp chớp đôi mắt to lanh lợi, kéo tay Dương Thụ biện hộ, "Mẹ, cậu ta thực sự đã dùng tin tức tố công kích con."
Thù Nhận dùng tin tức tố công kích Omega lớp cậu, khiến cho cậu bạn Omega đó phát tình.
Thù Nhận là họ hàng thân thích của hiệu trưởng, thầy cô ba phải không nói gì, cũng không giải quyết được sự việc, bạn học Omega kia bị buộc chuyển trường.
Thù Nhận là giáo bá của trường, thường xuyên đánh nhau ẩu đả, thích nhất là vô duyên vô cớ đi gây sự với người khác, Dương Niệm Thù đã thấy không vừa mắt từ lâu.
Dương Niệm Thù lớn lên xinh đẹp thành tích học tập lại tốt, lần này là bởi vì Thù Nhận muốn giao du với cậu, đem cậu đi tới rừng cây nhỏ.
Sau khi Dương Niệm Thù cự tuyệt hắn, lại kích tướng hai câu, Thù Nhận quả nhiên chứng nào tật nấy, dã man thô bạo mà sử dụng tin tức tố công kích.
Dương Niệm Thù nghĩ thầm, lúc này mà không đánh thì còn chờ đến khi nào.
"Mẹ, cái này gọi là con phòng vệ chính đáng nha." Dương Niệm Thù đắc ý rung đùi, đem chuyện xấu của Thù Nhận thuật lại một lần, "Việc làm của con còn gọi là vì dân trừ hại nữa đó!!"
Dương Niệm Thù khi còn nhỏ thực phỉ khí, lúc ấy đã hâm mộ Diệp Vấn, còn học qua Vịnh Xuân Quyền mấy năm.
Cậu học cũng không phải là theo lớp học bài bản, mà là cùng đám trẻ nhỏ chơi đùa hằng ngày té ngã đánh nhau, quăng qua quật lại, tốc độ và phản ứng đều được tôi luyện, hơn nữa còn biết được đánh chỗ nào sẽ đau nhất.
Hình thể của Dương Niệm Thù đương nhiên kém xa Thù Nhận, nhưng là thân hình của cậu tất nhiên sẽ linh hoạt hơn, đem Thù Nhận đánh đến không còn sức mà phản kháng.
Tuy rằng chiếm thế thượng phong, trên mặt vẫn là có vết bầm, vì để trông giống người bị hại hơn nữa, Dương Niệm Thù cố ý làm cho đầu bù tóc rối, đồng phục cũng dính vào chút vết máu cùng bùn bẩn.
"Trầy da rồi này!" Dương Thụ thở dài, kiểm tra mặt của Dương Niệm Thù, nhìn đến mu bàn tay sưng đỏ, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
"Tuyến thể có bị thương hay không?"
Dương Thụ ấn đầu cậu xuống, kiểm tra tuyến thể sau gáy.
"Con không sao cả." Dương Niệm Thù tự biết mình đuối lý, ngoan ngoãn phối hợp kiểm tra.
Trong lòng lại đắc ý, Thù Nhận vào Cục Cảnh Sát, bóc lịch ba năm.
Trường học không dạy được thì để pháp luật dạy.
Về đến nhà, Dương Niệm Thù nhìn trên bàn vuông trong phòng khách toàn là hộp quà lớn nhỏ.
Dương Niệm Thù đang hi hi ha ha nói chuyện cùng Dương Thụ bỗng nhiên im bặt, tầm mắt dừng lại trên những hộp quà, "Bọn họ lại tới nữa?"
"Niệm Thù, bọn họ dù sao cũng là cha mẹ ruột của con, lần sau họ đến, nhớ tươi cười một chút." Dương Thụ thở dài, đem trên bàn hộp quà toàn bộ cất vào túi, "Nếu bọn họ vẫn tới, chứng minh là vẫn có tâm, nói không chừng năm đó thật sự có ẩn tình, con cứ coi như là mình có thêm một người thân cũng được mà..."
Dương Niệm Thù năm nay 17 tuổi, vẫn chưa ra khỏi Khang huyện, từ nhỏ cậu đã biết mình là trẻ được nhận nuôi, mẹ nuôi Dương Thụ luôn đối xử tốt với cậu, tựa như cậu là con ruột vậy.
Cách đây không lâu, có một đôi vợ chồng tuổi trung niên tìm đến, nói rằng mình mới là cha mẹ ruột của cậu, muốn đem cậu trở về.
Có thể thấy, cha mẹ ruột của cậu hiển nhiên rất có tiền, hơn nữa là có chuẩn bị mà đến, trên tay là giấy xét nghiệm ADN, cầm tay cậu phân tích điểm tốt khi trở về nhà cùng họ, đem tương lai mấy chục năm về sau của cậu đều an bài đến rõ ràng.
Dương Niệm Thù hoàn toàn không có cảm giác trên trời tự nhiên rớt xuống miếng bánh ngon, ngược lại lại thấy quỷ dị.
Đặc biệt là ánh mắt của cặp vợ chồng đó, giống như là lơ đãng mà ngắm nghía gương mặt cậu, ngắm xong lại lộ ra biểu tình rất hài lòng, giống như là xem một món hàng hóa.
Dựa theo kinh nghiệm cá nhân của cậu, nước mắt của bọn họ cũng chả có mấy phần thật tình.
Tìm lại đứa con thất lạc đã lâu mà chỉ có một chút cảm xúc như vậy, không nhiều.
Chỗ nào cũng thấy không được hợp lý cho lắm.
Theo suy nghĩ của Dương Niệm Thù,chuyện nhận cậu trở về là không có khả năng.
Thoắt cái đã là cuối tháng 7, kì nghỉ hè đã qua một nửa.
Dương Niệm Thù đang xào rau, bỗng nhận được điện thoại của Trương ca.
"Niệm Thù, có rảnh không? Có đơn hàng lớn."
Tháng 7, 8 là mùa du lịch thịnh nhất của Khang huyện, Khang huyện nhiều núi, hấp dẫn không ít phượt thủ.
Dương Niệm Thù đôi khi sẽ nhận đi làm hướng dẫn viên du lịch, coi như kiếm chút tiền tiêu vặt.
"Không." Dương Niệm Thù một tay cầm điện thoại, một tay xào khoai tây.
"Núi Mã Dương, hai ngày một đêm.
Em qua đây nhanh chút, 5 phút nhé, khách hàng còn chọn người."
"Khách hàng thích bắt bẻ thế."
Dương Niệm Thù đem đồ ăn soạn lên mâm, một miếng còn chưa kịp ăn, vớ lấy miếng dán dán lên sau gáy, thay đồ thành chiếc áo cổ đứng ngắn tay.
Để trông chuyên nghiệp hơn,