Lục Hành đi theo Trần Tú Cầm đến phòng khách cách vách, Trần Tú Cầm vẫn luôn tươi cười.
Trần Tú Cầm cười vẫn còn có kiềm chế, nếu là ở nhà, có khi giờ nàng đang cười đến không khép nổi miệng.
"Mẹ, hôm nay có chuyện gì vui à?" Lục Hành cầm nón bảo hiểm, lười nhác ngã người trên sô pha.
"Bình thường thôi." Trần Tú Cầm vẫn cười, "Hai đứa chạy xe qua đây à?"
"Dạ." Lục Hành ậm ừ một tiếng.
"Con hào phóng như thế từ khi nào vậy, cho người khác ngồi lên chiếc xe bảo bối của mình luôn?" - nét cười của Trần Tú Cầm lại càng xán lạn.
Lục Hành chậc một tiếng, nhìn về phía trước, nói, "Đi cho kịp giờ."
"Ừ, giờ cũng hơi muộn rồi." Trần Tú Cầm nhìn nhìn đồng hồ treo tường, "Lát nữa đưa Niệm Thù về nhớ chú ý an toàn."
"Vâng." Lục Hành không muốn nói chuyện, nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Tất nhiên Trần Tú Cầm không muốn từ bỏ cơ hội trêu chọc con trai cưng, liền nói một mình,
"Cũng hơn hai tháng rồi đấy, con suy nghĩ đến đâu rồi? Mẹ sắp quản ba con hết nổi rồi đó, ngày nào cũng phá của là giỏi, chưa thấy ai như ông ta luôn."
"Cho con chút thời gian đi." Lục Hành trợn mắt hình ảnh phản chiếu của mình trên nón bảo hiểm, thở dài.
Trần Tú Cầm đưa cho anh một phong bì màu trắng.
Lục Hành khẽ sờ, bên trong có tầm 400 nguyên tiền.
"Cho con tiền làm gì?"
"Cho Niệm Thù đó." Trần Tú Cầm nhịn không được, lại cười, "A Hành, theo quy tắc mà nói, lần đầu tiên tham gia sàng lọc, dù là tình nguyện hay không, cũng phải cho người ta chút đỉnh."
"Tuy rằng con chở người ta tới đây, lát nữa cũng đưa người ta về nhà, nhưng cũng không thể thiếu phần tiền này được."
"Ò." Lục Hành bỏ phong bì vào túi, mí mắt rũ xuống, nhìn móng tay mình.
"Còn chuyện kết hôn kia, chờ con thêm một chút, con muốn suy nghĩ thêm."
"A Hành, nhanh lên.
Mẹ cũng không biết còn có thể kéo dài được bao lâu nữa đâu."
Nói tới đây, hai người đều có chút nặng nề.
Trần Tú Cầm dừng một chút, lại lên tiếng, "Dương Niệm Thù trông xinh xẻo thật đấy, mẹ gặp cậu ấy bao giờ chưa nhỉ?"
Một tay nàng chống cằm, nghĩ nghĩ, "A, đúng rồi, người trong bức ảnh đoạt giải lần trước của con, là Niệm Thù đúng không."
Lục Hành nghịch móng tay, không nói gì, xem như cam chịu.
"Không phải là bạn cùng lớp mới của con, vừa nhập học được mấy ngày sao?" Trần Tú Cầm nói, "Hóa ra hai đứa quen biết từ trước, thảo nào......"
Trần Tú Cầm còn muốn nói thêm, Dương Niệm Thù đã ra tới.
"Hai đứa nói chuyện đi, mẹ sang chỗ lão Lý đây."
Trần Tú Cầm tiếp đón Dương Niệm Thù vào trong, nháy mắt với con trai mình.
Dương Niệm Thù ngồi xuống, Lục Hành thảy qua một cái phong bì.
"Đây là gì vậy?"
Phong bì màu trắng, góc phải bên dưới có in dòng "Bệnh viện tư nhân Thánh Ân."
Dương Niệm Thù mở ra thì thấy bên trong có tiền.
"Hành ca, tiền gì vậy?"
"Thì tôi giúp cậu đi học đó không phải sao?" Lục Hành bỗng muốn trêu chọc cậu, "Đây là chi phí sinh hoạt đó."
Dương Niệm Thù: "......"
Trong lòng "chậc" một tiếng, giả vờ hỏi một câu: "Phải viết thêm giấy nợ hả, Hành ca?"
Lục Hành nghẹn, liền biết vật nhỏ này vẫn chứng nào tật nấy, miệng mồm nhanh nhẹn thật sự.
"Hành ca, anh nhìn miệng em chằm chằm làm gì?" Dương Niệm Thù cảm thấy ánh nhìn của Lục Hành thật kì quái.
"Muốn lấp kín miệng cậu lại đó." Lục Hành nhìn đôi môi đỏ bừng kia, thế mà lại cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô.
Anh ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói, "Phí đi lại bệnh viện cho cậu."
"Dạ, em cám ơn." Dương Niệm Thù nói, "Sao lại là do anh đưa cho em vậy? Phải là do nhân viên y tế hoặc là giáo sư Lý đưa mới hợp lý chứ ta?"
Đôi con ngươi đen láy nhìn lên, "Không lẽ, anh chính là người bệnh?"
Trong lòng Lục Hành lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm vật nhỏ đúng là nhanh nhạy thật.
Nhưng anh vẫn giả vờ không hiểu, nói, "Ông ngoại tôi là đại cổ đông của Thánh Ân, mẹ tôi bảo tôi đưa cho cậu."
"A, hóa ra là vậy." Dương Niệm Thù vô cùng vui vẻ, bỏ phong bì vào cặp sách, hỏi "Hành ca, nhà anh giàu lắm có đúng không?"
Lục Hành nhìn cậu, "Ờm, hỏi chi?"
"Không có gì, em hỏi thử thôi à." Dương Niệm Thù đáp, "Muốn biết liệu người có tiền như anh thì muốn làm gì cũng được có phải hay không?"
"Cậu bị ngốc à?" Lục Hành nói, "Tôi mà muốn làm gì cũng được thì đâu có bị mời phụ huynh?"
"Em xin lỗi em xin lỗi." Dương Niệm Thù chắp tay trước ngực, "Mẹ anh đang ở đây, hay để em giải thích với dì nha, là hiểu lầm cả."
"Bỏ đi.
Thầy Hầu đã gọi điện thoại nói chuyện với mẹ tôi rồi." Lục Hành nói, "Đã giải thích rõ ràng."
"Dạ."
Trên bàn có bốn cuốn lịch để bàn, Lục Hành cầm lấy hai cuốn.
Lịch bàn theo chủ đề các chòm sao, mỗi một tờ in một chòm sao khác nhau.
"Dương Niệm Thù, cậu là cung gì?" Lục Hành hỏi.
"Em hả? Xử Nữ." Dương Niệm Thù trả lời.
Lục Hành xem trên lịch, vừa hay đến trang có in chòm Xử Nữ, từ ngày 23 tháng 8 đến 22 tháng 9.
Anh nhìn Dương Niệm Thù chằm chằm, có điểm nhập thần.
Nếu là cung Xử Nữ, thì đang sắp đến sinh nhật rồi, Lục Hành nắm giữ thông tin của toàn khối, có cả ngày tháng năm sinh.
Cậu sắp tròn 18.
Luật pháp đã quy định, 18 tuổi là có thể kết hôn.
"Nhìn em làm gì, chuyện em cung Xử Nữ bộ kỳ lắm hả?" Dương Niệm Thù trừng anh.
"Xử Nữ tháng 9?"
"Ừm.
ngày 22 tháng 9, vào ngày cuối cùng luôn."
"Xử Nữ già đầu sao?"
Dương Niệm Thù: "......"
Logic của kẻ có tiền thật sự quá khó hiểu.
"Em còn chưa thành niên nữa đó, già là già thế nào?"
"Ngày 22 tháng 9, thành niên tới nơi rồi không phải sao?" Lục Hành nói, "Sinh nhật phải mời tôi đi ăn."
Dương Niệm Thù: "......"
Lục Hành: "Tôi tặng lại quà."
"Quà cáp gì chứ." Dương Niệm Thù nói, "Em mời anh đi ăn mì."
Cậu thấy như thế thì có hơi keo kiệt, bèn bổ sung một câu, "Mì trường thọ.
Cho anh ăn tới chén thứ hai luôn."
Vật chất là phù du, tình nghĩa mới quan trọng.
"Không được, tôi muốn ăn lẩu." Lục Hành đáp, "Còn muốn uống bia."
Dương Niệm Thù: "......"
Anh không thấy tôi nghèo rớt mồng tơi hả, còn đòi hỏi nhiều như vậy.
"Được thôi.
Em mời anh ăn lẩu trên lớp nha." Dương Niệm Thù nháy mắt với Lục Hành, "Ngày mai lúc làm kiểm tra tiếng Anh, anh nhớ giơ cao đánh khẽ, nhường em tầm hai điểm thôi là được."
"Cậu nói thật hay giỡn vậy?"
Lục Hành nhìn cậu không nhúc nhích, biểu tình có hơi nghiêm túc.
Giống như chỉ cần một cái gật đầu của Dương Niệm Thù thôi, Lục Hành sẽ nộp giấy trắng.
Nhìn dáng vẻ đó của anh, Dương Niệm Thù bỗng cảm thấy không biết phải làm thế nào.
"Đương nhiên là giỡn rồi, em là thủ khoa môn tiếng Anh đó, nhớ chưa?"
Nói xong, còn cười tinh nghịch, chớp chớp mắt.
"Dương Niệm Thù," Lục Hành nói, "Cậu có thể thật thà một chút, khiêm tốn một chút có được không?"
"Không được đâu, thiếu niên thiểu năng đến từ vùng núi