Thi xong, Lưu Trinh Vân đứng ở cửa lớp chờ Dương Niệm Thù.
Lưu Long lái xe tới đón bọn họ, còn có cả Vương Dục cùng em trai Lưu Trinh Hoa.
Lưu Trinh Hoa rất tò mò về Dương Niệm Thù, đứa nhỏ mới mười ba tuổi, tự nhiên đã có cảm giác sùng bái với anh mình, nắm tay Dương Niệm Thù hỏi đông hỏi tây, vô cùng thích thú với chuyện nơi vùng núi.
Dương Niệm Thù cũng rất quý mến cậu em trai này, cảm giác đây là đứa nhỏ rất chân thành.
So với anh trai song sinh Lưu Trinh Vân, trông Lưu Trinh Hoa lại càng giống cậu hơn.
Lưu Trinh Hoa hoàn toàn là dựa vào tình thân máu mủ ruột rà mà tiếp xúc với Dương Niệm Thù, không có bất cứ mưu mô tính toán nào cả.
Dương Niệm Thù ngồi bên cạnh cửa sổ, nói chuyện với Lưu Trinh Hoa.
Bỗng nhiên, một trận gầm rú truyền đến từ bên ngoài xe, hình ảnh Lục Hành chạy motor xẹt ngang qua tầm mắt Dương Niệm Thù.
Không biết có phải do ảo giác hay không, Dương Niệm Thù cảm thấy hình như Lục Hành quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Lưu Trinh Hoa nhìn chiếc motor chạy đi như bay, trong hai mắt toàn là sự hâm mộ.
"Ngầu quá à!" Lưu Trinh Hoa ríu rít, "Ba, về sau con cũng muốn lái chiếc xe như vậy."
Vương Dục phê bình: "Mấy đứa học dốt, thuộc loại du thủ du thực mới đi cái xe như vậy, lớn lên có tiền thì mua xe hơi lớn mà đi."
*du thủ du thực: Ở không chỉ biết ăn chơi, vô nghề nghiệp.
"Du thủ du thực gì chứ, đó là bạn học của anh hai đó, có mặc đồng phục mà." Lưu Trinh Hoa chúi đầu ra ngoài, nhìn về bóng chiếc xe đang dần mất hút.
"Đó là Lục Hành." Lưu Trinh Vân liếc nhìn cậu, thăm dò.
"Là Lục Hành đó sao!" Vương Dục hình như nhớ ra một nhân vật lớn nào đó, thốt lên một tiếng.
Nghe cái giọng điệu này, có thể thấy Lục Hành không chỉ nổi tiếng đối với học sinh trong trường, mà phụ huynh cũng biết tới tên tuổi của anh.
Lưu Long đạp mạnh chân ga, đi theo hướng của Lục Hành, "Nhà của nó ở kế bên khu của chúng ta nhỉ."
"Dạ.
Là khu biệt thự bên cạnh." Lúc Lưu Trinh Vân nói ra những lời này rất kiêu ngạo, giống như y mới là người ở trong khu biệt thự đó vậy.
"Bạn học như thế thì nhớ kết thân, qua lại nhiều một chút." Lưu Long cầm tay lái, nhìn chằm chằm đèn sau của chiếc xe đằng trước, "Nó cùng khóa với các con có đúng không? Lớp mấy?"
"Lớp của Niệm Thù" - Lưu Trinh Vân vừa nói xong, mấy đôi mắt đồng thời nhìn về phía Dương Niệm Thù.
Dương Niệm Thù cúi đầu, nghịch ngón tay mình, "Con vừa mới chuyển đến, còn chưa thân thiết với bạn trong lớp lắm."
Vương Dục nhìn cậu một cái, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Đúng là thằng nhãi chui rúc nơi rừng rú quen rồi, nhút nha nhút nhát, chả biết niềm nở với ai, uổng phí cả một khuôn mặt đẹp.
"Hình như Niệm Thù có xích mích với Lục Hành nhỉ." Lưu Trinh Vân nói, trông thật khó xử, "Không biết chọc tới anh ấy kiểu gì, hai người còn mới đánh nhau nữa."
"Sao cơ?" Lưu Long xoay đầu, liếc Dương Niệm Thù một cái, lại quay trở về, "Trinh Vân, con là anh trai, con đi hỏi giúp em một tiếng, sao lại thành thế này."
"Niệm Thù, phải cố gắng tạo quan hệ tốt với các bạn học chứ."
"Để tuần sau con hỏi thử." Lưu Trinh Vân là lớp phó sinh hoạt của lớp số tám, bình thường cũng hay nói chuyện với cán bộ lớp của lớp số bảy, cũng có tiếp xúc một vài lần với Lục Hành, không thân thiết gì mấy, nhưng cũng không phải người lạ.
Dương Niệm Thù hừ lạnh trong lòng, không buồn giải thích.
9 giờ rưỡi, bà nội còn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha xem TV, nhìn thấy Lưu Trinh Vân cùng Lưu Trinh Hoa, cười nói, "Chà chà, đã về rồi."
Lưu Trinh Vân đứng trước, giới thiệu cho Dương Niệm Thù, "Đây là bà nội."
"Chào bà nội." Dương Niệm Thù nhìn bà ta, cười chào hỏi.
"Niệm Thù đó hả con, lại đây cho bà nhìn nào, chà chà, cháu bà lớn lên thật đẹp quá."
Bà nội nhìn cậu cười, nhưng Dương Niệm Thù lại cảm thấy ánh mắt của bà ta rất kì quái, cái loại ánh mắt soi mói như thế này khiến trong lòng cậu cảm thấy không thoải mái.
- -----
Buổi tối cuối tuần, mọi người đều tương đối thoải mái, ngày mai học sinh không cần đi học, công nhân không cần đi làm, cả nhà ngồi trên sô pha, bàn chuyện ngày mai sẽ đi leo núi.
Dương Niệm Thù ngồi nghe một hồi, nghe bọn họ nói những chuyện mà cậu không biết, cùng nhắc đến những họ hàng xa cậu còn lâu mới biết được.
Cố nói đôi ba câu cho xong, Dương Niệm Thù cảm thấy mình thật sự quá dư thừa, bèn xin phép đi rửa mặt trước.
Dù có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn không có chút tình thân nào, lối sống cũng khác biệt, Dương Niệm Thù không thể nào hòa nhập nổi.
Dương Niệm Thù đi vào toilet, đánh răng xong rồi, chuẩn bị tắm thì phát hiện mình để quên đồ ở bên ngoài.
Cậu mới vừa ra tới cửa, liền nghe thấy tiếng của bà nội, "Ôi trời, đúng là thứ không biết lễ phép, người lớn còn nói chuyện đã bỏ đi ngủ, sống ở chỗ khỉ ho cò gáy đó, không có ai dạy bảo nó tử tế."
"Như thế là vô lễ, không có ai dạy bảo ạ?" Lưu Trinh Hoa nghiêng đầu hỏi, "Con lúc nào cũng ngủ sớm hơn ba mẹ mà? Nhà mình cũng chỉ có một cái WC, đi rửa mặt trước cũng bình thường thôi chứ ạ."
"Trinh Hoa, mẹ, nhỏ giọng chút, Niệm Thù vừa tới, còn chưa biết phép tắc, nếu mẹ mệt thì có thể đi nghỉ trước." Lưu Long hạ giọng.
Dương Niệm Thù đã thò một chân ra, lại quay trở lại vào trong.
Nhà tuy nhỏ, nhưng vẫn có ba phòng ngủ, Dương Niệm Thù và Lưu Trinh Vân ngủ chung một cái giường.
Giường rộng 1 mét 5, hai người ngủ có thể nói là chật.
Phòng ngủ của Lưu Trinh Hoa siêu nhỏ, chỉ khoảng ba bốn mét vuông, để được một cái giường xong thì không để thêm được bất cứ đồ vật nào khác.
Bà nội xót cháu, đành ngủ ở sô pha.
6 giờ, Dương Niệm Thù dậy đi WC, bị bà nội gọi lại, "Niệm Thù à, giúp bà nấu cơm sáng đi, mắt bà nội kém, nhìn không có rõ."
Lưu Trinh Vân ngủ ngáy khò khò, hơn nữa tư thế ngủ không đẹp, một mình y chiếm hơn phân nửa cái giường, Dương Niệm Thù bị ép đến tận mép giường, ngủ không yên ổn được, đành dậy luôn.
Bà nội rất hà tiện, không muốn bật đèn, đang là lúc tờ mờ sáng, thiết kế của phòng bếp lấy sáng không tốt, bên trong một mảng tối tăm.
Dương Niệm Thù còn chưa kịp rửa mặt, chỉ mới vừa rửa tay xong, bà nội đã đưa nồi cơm điện cho cậu, bảo cậu vo gạo.
Bữa sáng trông đơn giản thế thôi, cháo cùng với bánh bao màn thầu, nhưng thật ra lại rất khó làm, làm vỏ bánh rồi còn phải băm nhân bánh bao.
Dương Niệm Thù vào bếp rồi, bà nội liền đi ra ngoài, vào WC ngồi luôn một tiếng đồng hồ, Dương Niệm Thù còn nghĩ có khi nào bà ta bị trĩ luôn rồi không.
Tới khi cậu làm gần xong rồi, cho bánh vào nồi hấp, cháo cũng nấu chín, bà nội mới đi ra, nói với Dương Niệm Thù, "Niệm Thù à, chắc con mệt rồi, đi nghỉ ngơi một tí đi."
"Không sao đâu ạ, bà nội, bà ra ngoài nghỉ đi, con làm sắp xong rồi."
Lúc trước Dương Niệm Thù cũng rất hay làm việc nhà, nên giờ cậu có thể làm rất nhanh.
Cậu dọn dẹp phòng bếp cùng lau dọn bàn ăn.
Dọn xong rồi, Dương Niệm Thù mới vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Rửa mặt xong, cả nhà đều dậy rồi.
Lâu lắm bà nội mới đến chơi, hơn nữa đây là lần đầu tiên Dương Niệm Thù đến ở nhà họ Lưu, cả nhà dự định hôm nay sẽ đi chơi cả ngày.
Rửa mặt xong, cả nhà đã ngồi vào bàn dùng bữa sáng.
"Đây là bánh bao bà nội làm hả? Ăn ngon quá!" Lưu Trinh Vân cầm bánh bao, cắn một miếng to.
"Đã lâu không được ăn bánh bao mẹ làm." Vương Dục cũng cười, "Ngon quá."
Bà nội thế mà không phủ nhận, cười đáp, "Ngon thì ăn nhiều vào, ngày nào bà nội cũng làm cho tụi con ăn nhé."
"Mẹ, mẹ có tuổi rồi, đừng làm lụng vất vả quá." Vương Dục nói.
"Không có việc gì, Niệm Thù có giúp mẹ nấu, bà già này vẫn còn khỏe lắm."
Dương Niệm Thù vùi đầu húp cháo, không nói chuyện.
Ăn xong cơm sáng, bà nội lại sai bảo cậu, "Niệm Thù, hôm trước là Trinh Vân với Trinh Hoa rửa chén rồi, hôm nay tới lượt con."
Lưu Trinh Hoa đang muốn lên tiếng, Vương Dục lại đẩy lưng nhóc một chút, "Lên chuẩn bị đồ nhanh đi, rồi còn đi chơi."
Dương Niệm Thù dọn chén bỏ vào bồn rửa, mở nước, chậm rì rì mà tìm nước rửa chén cùng miếng rửa chén.
Lúc tìm được nước rửa chén, thì trong chai đã cạn, Dương Niệm Thù đi đến phòng khách hỏi Vương Dục, "Dì ơi, hết nước rửa chén rồi, còn chai mới không?"
Vương Dục ngây ra một lúc, tất nhiên không hài lòng lắm đối với cách gọi dì này của cậu.
"Có, để mẹ lấy cho."
Bà nội đi vào nhà bếp, thấy vòi nước đang chảy xối xả, sắc mặt lập tức thay đổi, hùng hùng hổ hổ lên, "Ối giời ơi, nó đâu có tự bỏ tiền ra mua, làm sao biết quý củi gạo mắm muối, mở nước lớn như vậy, muốn lấp bể bơi hả."
Dương Niệm Thù nhận lấy chai nước rửa chén mới do Vương Dục đưa, giả vờ trượt tay, nước rửa chén không xịt vào trong chén, mà rớt hết vào trong bồn nước.
Dương Niệm Thù cười ngây ngô một tiếng, quay người bật đèn nhà bếp, "Mắt con hơi kém."
Bà nội đi qua, "Tách" một tiếng, nhấn công tắc, tắt đèn nhà bếp.
"Trời cũng đã sáng rồi, kém cái gì mà kém, bà nội lúc bằng tuổi con, 5 giờ đã phải dậy nấu cơm rồi, không có đèn mà vẫn nấu được đó thôi."
Dương Niệm Thù cười cười, "Bà nội, mắt con kém thật mà."
Để chứng minh mình không nói dối, cậu lại xịt thêm một đống nước rửa chén, đống này có thể dùng để rửa cho rất nhiều lần khác, vung vãi ra tới bên ngoài.
Bà nội xốn con mắt trái, đỏ con mắt phải, tiến tới giật lấy chai nước rửa chén.
"Đủ rồi, xịt hết hơn nửa chai luôn rồi.
Bảo sao nước rửa chén trong nhà mau hết như vậy, đều là do mấy đứa ngốc mắt mũi kém xài hao."
Dương Niệm Thù mở nước, rửa.
Nước rửa chén quá nhiều, bọt xà phòng nổi bồng bềnh khắp cả bồn nước, Dương Niệm Thù tráng chén qua loa, rồi đem úp vào rổ, coi như là rửa xong rồi.
Bà nội cầm chén lên kiểm tra, "Niệm Thù, con rửa chưa sạch gì cả, còn nhớt đây này."
"Thế ạ?" Dương Niệm Thù duỗi tay cầm chén.
Trên chén còn dính xà phòng, có hơi trơn, cậu cầm không chắc, liền làm rớt xuống sàn.
"Xin lỗi bà nội, con không có cố ý." Dương Niệm Thù chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ ủy khuất.
"Thôi bỏ đi bỏ đi, ra ngoài, để bà rửa."
Rốt cuộc bà nội cũng chịu hết nổi, mắng Dương Niệm Thù vài câu, Dương Niệm Thù giống như một cục bông, bà ta nói cái gì cậu cũng cam chịu, thái độ vô cùng thành khẩn nhận lỗi, bộ dáng trông vô dụng hết chỗ nói.
Dương Niệm Thù vào nhà vệ sinh rửa sạch tay.
Bà