"Mấy cái này là ai đem tới vậy?" Bàn của Dương Niệm Thù bị chất đầy, sách của cậu phải đem sang để trên bàn Đường Giản.
"Đường Giản, cậu đem gì tới?"
"Tớ đem cái xẻng xào*." Đường Giản đưa tay lục lọi trong cặp sách.
*đồng âm với 僝僽, là một lời mắng chửi thậm tệ.
Dương Niệm Thù: "......"
Tự nhiên lại mở miệng chửi người ta.
Dương Niệm Thù nhìn chằm chằm Đường Giản, thấy cậu ta thật sự lấy ra một cái xẻng xào rau từ trong cặp sách.
Đường Giản kéo Dương Niệm Thù ra mộ bên, "Tránh ra, để tớ xào lẩu."
Đường Giản bật bếp điện thử, bỏ bịch nước cốt lẩu bỏ vào nồi đảo đảo, chỉ trong chốc lát, toàn lớp đều là mùi ớt cay đến sặc.
Đảo xong rồi, lại bỏ thêm gói dầu hồng, hòa tan rồi liền có thể bắt đầu ăn.
Vừa hay lại đang là giờ ăn trưa, Dương Niệm Thù cũng không ngại ngùng gì nữa, mở ra gói đồ ăn bỏ vào trong nồi, mời mọi người: "Mọi người qua đây ăn luôn đi, một mình tớ ăn không hết."
Lúc trước có vài người từng cười nhạo Dương Niệm Thù là học sinh của trường thiểu năng trí tuệ chuyển tới, tuy bọn họ cũng góp đồ tài trợ cho bữa lẩu này của cậu, nhưng cũng không tới mức không biết xấu hổ mà lại ăn chung.
Đồ ăn rất nhiều, cho cả lớp ăn no còn được.
Các bạn học thích náo nhiệt, chụp mấy tấm đăng lên vòng bạn bè, rồi chia thành từng tốp đến căn tin ăn cơm, chỉ còn sót lại vài người thân thiết với Dương Niệm Thù.
Trương Kính, Đường Giản, Cảnh Trực, Cao Hưng đều có đủ.
Dương Niệm Thù quay đầu hỏi Lục Hành, "Hành ca, cùng ăn đi, anh cũng có một phần công lao trong này."
Lục Hành: "......"
Muốn bịt cái miệng kia lại thật.
"Không cần, sáng tôi ăn no rồi, thầy còn kêu tôi lên có việc nữa."
"Đúng rồi, Hành ca, anh đem tới cái gì vậy?" Dương Niệm Thù có chút tò mò, Lục · ủy viên ban giám thị · Hành có đóng góp gì cho nồi lẩu này không.
"Tôi góp đồ uống." Lục Hành đáp, lấy ra một lon cà phê moka, nhét vào tay Dương Niệm Thù.
"Em cảm ơn." Dương Niệm Thù khui lon, uống một ngụm.
"Cho em nữa." Cảnh Trực duỗi tay về phía Lục Hành.
"Hết rồi."
Cao Hưng và Cảnh Trực đưa mắt nhìn nhau, gắp đồ ăn trong nồi.
Cao Hưng cầm đũa khuấy trong chén, có vẻ như quan hệ của Dương Niệm Thù và Lục Hành đã hòa hoãn trở lại.
Không chỉ là hòa hoãn, mà còn có vẻ thân thiết hơn.
Cao Hưng nhìn bóng lưng Lục Hành, giống như suy nghĩ điều gì đó.
Mùi lẩu bay tứ phía, ngoài cửa sổ còn có một đám học sinh của lớp khác, tụm năm tụm bảy nhìn vào bên trong.
"Wow, đó là thành viên mới của lớp số 7 sao, đẹp thật đấy."
"Hồi trước ai dám nói người ta là kẻ thiểu năng trí tuệ vậy, thiểu năng mà làm bài được điểm tối đa à."
"Ông trời bất công, đã đẹp lại còn học giỏi, muốn kết bạn quá đi."
"Tớ thì khác, tớ muốn làm bạn trai của cậu ấy."
Lục Hành đi trên hành lang, vừa lúc nghe hết cuộc trò chuyện kia, anh dừng lại, lạnh giọng,
"Lớp nào đây? Có muốn bị kỉ luật không?"
Vô cùng ra dáng ủy viên của Phong Kỷ.
Nhóm bạn kia lập tức giải con bà nhà tán.
Lúc Lục Hành vào văn phòng, thầy Vương đang xem bảng thống kê thành tích.
Dương Niệm Thù đứng đầu hai môn Toán cùng Tiếng Anh, Ngữ Văn 145 điểm.
Cả khối chỉ có một người đạt điểm tối đa môn Tiếng Anh, môn Toán có vài người, Ngữ Văn thì không.
Dương Niệm Thù đứng đầu hai môn, #3 môn Văn, được 500 tiền học bổng.
Lục Hành lãnh giúp cậu.
Khi Lục Hành về lớp, Dương Niệm Thù còn đang ăn lẩu, rất nhanh đã đến hai giờ, Miss Trương tới.
Ăn cũng no nê rồi, cậu ngắt điện trong phích cắm, để nồi trên mặt đất, sửa bàn lại ngay ngắn chỉnh tề.
Hai tiết hôm nay là tiết sửa bài kiểm tra, Miss Trương cầm bảng điểm, thấy Dương Niệm Thù được 150, còn tưởng nhập sai điểm rồi.
Vừa vào cửa lớp, cô ta đã nghe thấy mùi lẩu, sau đó nhìn thấy cái nồi trên mặt đất.
Mặt cô ta hết đỏ rồi lại trắng, một tay chống eo, một tay chỉ vào Dương Niệm Thù, "Em......!Em......!Em......"
Em hết nửa ngày, cũng không nói nổi được thành lời.
Sau đó, cô ta thế mà bật khóc ngay trên bục giảng.
"Dương Niệm Thù, em thật quá đáng!"
Dương Niệm Thù: "......"
Tôi không ăn ngay trong tiết đã là may lắm rồi, thế mà cũng không chịu nổi?
Còn nữa, không phải cô đồng ý trước rồi sao?
Miss Trương không màng trong lớp còn có học sinh, đứng phắt lên đi ra ngoài.
Lục Hành đứng lên nói, "Cả lớp tự học."
Rồi lại bảo người mở cửa sổ ra, cho hơi lẩu bay ra ngoài bớt.
Xử lý xong rồi, Lục Hành vỗ nhẹ trên lưng Dương Niệm Thù một chút, nhỏ giọng, "Đừng sợ, không liên quan đến cậu đâu."
Dương Niệm Thù ngẩng đầu nhìn anh, tuy cậu đúng là không sai chỗ nào cả, nhưng vẫn nói lời cảm ơn.
Trong văn phòng, Miss Trương ngồi trên sô pha, ôm bụng khóc lóc kể lể, "Lão Vương, em dạy không có nổi nữa, cái lớp của anh quá đáng lắm rồi."
Ở bên cạnh còn có giáo viên chủ nhiệm của lớp khác, thầy Vương chau mày, có chút xấu hổ.
Y đưa khăn giấy qua đó, không nói gì.
Thành tích của lớp số bảy vẫn luôn nằm trong top 3 của cả khối, hơn nữa còn là lớp của học sinh đứng đầu toàn trường.
Giờ lại có thêm Dương Niệm Thù, thầy Vương cảm thấy lớp mình có thể giành được vị trí đứng nhất rồi.
Trước mặt thầy cô lớp khác, cô Trương lại dám nói học sinh lớp mình không ngoan ngoãn, những lời này, đúng là nghe không vô.
"Trương Lệ, sao lại thế này, đừng khóc nữa, nói rõ xem nào."
Miss Trương đang mang thai, cảm xúc không ổn định, nhiều thầy cô trẻ tuổi bị học sinh chọc khóc cũng là chuyện bình thường, mọi người an ủi cô ta.
"Em thấy, điểm kiểm tra không quan trọng, quan trọng là sự trung thực." Miss Trương ngừng khóc, vò tờ khăn giấy trong tay, "Dương Niệm Thù gian lận."
Thầy Vương lại càng nhăn nhó.
"Nó không làm bài nghe, làm sao có thể đạt điểm tuyệt đối chứ." Miss trương nói.
"Làm sao cô biết trò ấy không làm bài nghe?" Thầy Vương suy nghĩ một lát, hỏi.
Miss Trương không đáp, tiếp tục cầm khăn giấy nức nở.
"Sao có thể gian lận được chứ? Bộ đề thi này là ra sau khi khai giảng mà." Có một giáo viên lên tiếng.
"Không phải chủ nhiệm Lý có nói là ngăn kéo có dấu hiệu bị cạy mở sao? Học sinh trường mình làm sao lớn gan tới mức đó, nhưng cái đứa mới chuyển tới kia thì chưa chắc à."
Các thầy cô vây xung quanh càng nói càng hăng say, còn kêu cả Lưu Trinh Vân tới hỏi chuyện.
Lưu Trinh Vân nghe chuyện Dương Niệm Thù đạt điểm tối đa môn Tiếng Anh cùng Toán, tuy tổng lại không phải đứng đầu toàn khối, nhưng điểm môn văn cũng rất cao, đôi mắt kinh ngạc muốn rớt ra khỏi tròng.
Không phải Dương Niệm Thù là đứa đầu óc không bình thường sao?
Trông ngu ngốc như vậy, sao có thể được chứ?
Sau đó y liền nghe thấy cái gì mà gian lận.
Lưu Trinh Vân thở phào, trách sao được giờ, nhưng mà Dương Niệm Thù cũng quá ngu ngốc đi, gian lận thì nên đánh sai vài câu, làm đúng hết như vậy, điểm cao đến thế, không bị nghi ngờ mới là lạ.
Dưới sự dò xét của giáo viên, Lưu Trinh Vân nghĩ nghĩ, nói, "Thứ Năm tối vừa rồi Dương Niệm Thù không có về nhà.
Mẹ em là hộ sĩ ở bệnh viện Nhị, nghe đồng nghiệp của mẹ kể, tối hôm đó em ấy cũng không có ghé bệnh viện."
Tối thứ năm mất tích, thứ sáu làm bài kiểm tra.
Ban giáo viên có trí tưởng tượng rất phong phú, cùng học sinh đấu trí đấu dũng đã lâu, năng lực điều tra cũng rất cao.
Bọn họ não bổ một trận, vạch ra lộ trình gian lận của Dương Niệm Thù.
Gương mặt vốn xanh mét của Miss Trương cũng hồng hào trở lại.
"Cô Trương, cô về lớp trước đi, để tôi kêu Dương Niệm Thù lên hỏi chuyện một chút."
Thầy Vương đưa Miss Trương về lại phòng học, mùi lẩu trong lớp đã phai gần hết, cả lớp rất tự giác, ngồi tự học.
Một vài người chơi di động, nhưng là mạnh ai người nấy chơi, không ảnh hưởng đến người khác.
Lục Hành ngồi ở trên bục giảng, cầm sách ra xem.
"Dương Niệm Thù, em theo tôi." Thầy Vương lên tiếng,