Chu Đào siết chặt tay bị đập đỏ lên, con ngươi hơi co lại, không dám nhìn Tạ Dương.
"Tạ Dương! Sao em lại như vậy!" Chủ nhiệm Trương cảm thấy Tạ Dương thật sự hết thuốc chữa, "Trước mặt giáo viên đánh bạn học, còn bôi nhọ bạn! Em xem trường học là nhà em à?"
Diêu Ngọc ngồi trên bục giảng thấy tình huống như vậy, đi xuống nói với bạn học cạnh cửa, "Đi tìm thầy An giúp tớ."
Tạ Dương không chút sợ hãi, ánh mắt vẫn luôn nhìn Chu Đào, những lời nói ra khiến chủ nhiệm Trương tức muốn nổ phổi, "Trường học có nhiều người lắm, làm sao em có nhiều người nhà như vậy được?"
Chu Đào ngẩng đầu lên bắt gặp ngay ánh mắt của Tạ Dương, cậu ta xiết chặt ngón tay do dự một lúc lâu, cuối cùng ấp úng mở miệng: "Cô Trương, Tạ Dương thật sự không có chơi điện điện thoại di động, điện thoại di động của cậu ấy đã bị thầy An tịch thu rồi."
"Cúi xuống bàn xem chăm chú như vậy không chơi điện thoại thì làm gì!" Chủ nhiệm Trương nghĩ rằng Chu Đào đang nói đỡ cho Tạ Dương, "Vì sao lại bao che giúp em ấy! Lần trước gian lận em cũng giúp em ấy nói đỡ mà em ấy có biết ơn em đâu."
"Em..." Chu Đào có chút nóng nảy, sợ Tạ Dương nói ra cái gì, nhưng vẫn tự mình lừa mình rằng Tạ Dương không có chứng cứ sẽ không ai tin cậu.
Tạ Dương thở dài, không quan tâm Chu Đào nói cái gì, "Em thấy tay mình rất đẹp nên đùa nghịch ngón tay một chút không được à?"
"Đừng ngụy biện! Đi ra ngoài cho tôi!" Cô Trương quyết tâm muốn buộc tội Tạ Dương.
Tạ Dương bĩu môi, đứng lên ra khỏi chỗ ngồi.
Lúc này An Đại Thiện đi vào, miệng vẫn mỉm cười, chỉ có bước chân có chút gấp.
"Cô Trương," An Đại Thiện đi tới nói Chu Đào về chỗ, sau đó liếc nhìn Tạ Dương ý bảo Tạ Dương ngồi xuống, "Thầy tìm em có việc, không ngờ lớp chúng ta lại có chuyện, chúng ta đến văn phòng nói chuyện đi "
"Không được, hôm nay Tạ Dương phải..." chủ nhiệm Trương không muốn tha cho Tạ Dương dễ dàng như vậy được, dù không tìm được di động cũng phải ra oai phủ đầu.
An Đại Thiện kéo cô Trương sang một bên, nói nhỏ gì đó, cho dù tai Tạ Dương có thính tới đâu cũng chỉ có thể nghe một vài từ "Hiệu trưởng", "Đang chờ" linh tinh nói.
Sắc mặt cô Trương thay đổi một chút, trong miệng lầm bầm câu không thể nào, cũng không rảnh quan tâm đến Tạ Dương nữa, nhanh chóng đi theo thầy An.
Tạ Dương dựa vào cửa sau liếc mắt nhìn thấy người đã đi xa, sau đó ngồi trở về rồi đóng cửa lại.
Lớp trưởng Hoắc Minh cùng lớp phó cũng đã trở lại, sắc mặt có chút kỳ quái, đặc biệt là Hoắc Minh.
Tạ Dương quan sát Hoắc Minh, thấy cậu ta vào lớp rồi nhìn sang Chu Đào, hơi cau mày, sau đó nhìn về phía cậu ánh mắt nghi ngờ như không thể tin nổi.
Tạ Dương giả bộ lơ đãng, lập tức thu hồi ánh mắt, ánh mắt trầm xuống, nhìn những cuốn sách bị ném lộn xộn trên bàn, dừng lại một chút rồi cầm lấy một quyển sách đặt gọn vào một góc bàn.
Cận Từ từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, thấy Tạ Dương dọn bàn xong hắn lấy điện thoại từ trong ống tay áo ra.
Màn hình của Tạ Dương luôn ở chế độ đa nhiệm, thời điểm Cận Từ lấy ra liếc mắt một cái liền thấy hết những gì trên đó.
Trên ứng dụng chưa được xóa, thấy được "Tạ Dương có một người anh tốt như vậy, thật ghen tị."
Cận Từ không nhìn kỹ hơn, trực tiếp ném điện thoại cho Tạ Dương, cầm bút lên, bắt đầu nghiêm túc tựa như núi mà làm bài.
Tạ Dương nhận lại điện thoại, cười nói: "Cảm ơn anh trai."
Sau đó vội vàng gửi tin nhắn cho Trương Ngộ.
"A-axit hydroxypropionic: thầy An có thể đến tìm mày đấy."
"Bạch tuộc không phải mực:???"
"A-axit hydroxypropionic: Hỏi cái gì thì cứ trả lời thật, đừng nói gì liên quan tới tao.
"Bạch tuộc không phải mực:!! Thằng Chu Đào đó?"
Tạ Dương đang định gửi đi, bỗng bên cạnh có một bàn tay vươn tới, chắn màn hình điện thoại, dễ dàng lấy đi điện thoại của cậu.
Tạ Dương buông tay, hơi nhướng mày nhìn Cận Từ, "Có chuyện gì sao?"
"Cậu không được chơi điện thoại trong lớp." Cận Từ thờ ơ nói, lắc chiếc di động trong tay.
Tạ Dương bị Cận Từ chọc cười, "Không phải lúc nãy anh còn bao che cho tôi à? Sao bây giờ lại nói chuyện này với tôi"
Cận Từ đặt điện thoại di động của Tạ Dương vào túi áo đồng phục bên trái của mình, cúi đầu, không để ý đến Tạ Dương nữa.
"..." Có gì đó không đúng?
Tạ Dương yên lặng nhìn Cận Từ, lại thấy có người lấy điện thoại di động của mình ngồi ngay ngắn làm bài, không quan tâm cậu chút nào, cậu buồn chán vò đầu bứt tóc, sau đó dứt khoát nằm bò lên bàn ngủ một giấc.
Dù sao cậu cũng không muốn chơi di động, chỉ muốn làm gì đó trong khi rảnh thôi.
Ngay khi Tạ Dương vừa nằm xuống bàn, bàn tay đang viết của Cận Từ dừng lại, đưa mắt sang bên, suy tư nhìn ót của Tạ Dương.
Sau đó, hắn nhìn đi chỗ khác, tập trung làm bài.
**
Trong vài ngày tiếp theo, mọi thứ vẫn như bình thường, bình tĩnh đi học và nghe giảng.
Tuy nhiên, vì kết quả sau một tuần vẫn chưa được công bố nên có một số người trên page trường không chờ được nữa.
Lầu 5003::Bảng thành tích lần thi này có phải công bố hơi trễ rồi không? Chỉ có hai lớp A thôi mà sửa tới sửa lui gì lâu vậy?
Lầu 5004:Chuyện này bất thường quá, nghe nói ngày thi hóa học xong tưởng hai ngày sau sẽ có kết quả.
Lầu 5005: Có gì đó không bình thường, tôi luôn cảm thấy...
Lầu 5006: Suỵt, mọi người nghi ngờ giữ trong lòng được rồi, kết quả rồi sẽ có, cứ chờ một chút đi.
......
Quả nhiên có kết quả thật, buổi trưa Hoắc Minh bị gọi đến văn phòng, lúc trở về đã cầm trong tay mấy tờ giấy.
Nhưng Hoắc Minh che rất kĩ, một chút cũng không cho người khác nhìn, cậu ta đưa tờ giấy cho Lộc Mẫn, còn mình thì cầm một chồng bài khác đi lên bục giảng: "Mọi người im lặng, về vị trí ngồi đi."
Phía dưới bục giảng lập tức có người nói, "Lớp trưởng, có thành tích rồi sao?"
Hoắc Minh khẽ nâng kính lên, tỏ vẻ lãnh đạm, nhẹ gật đầu, "Có rồi."
"Nhưng tạm thời sẽ không công bố.
Thầy An sẽ tự