Tạ Dương thở dài, trong lòng nhịn không được vỗ tay.
An Đại Thiện không thiện tâm chút nào, Cận Từ vừa khẳng định cấu tạo của Chu Đào là đúng, sau lưng An Đại Thiện đã dội một chậu nước lạnh lên.
Đúng là không thể suy ra.
Chu Đào sững sờ, kinh ngạc mở miệng nhìn An Đại Thiện, đầu óc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà phủ nhận, "Tự em viết ra công thức này! Em tự suy ra, nhưng sai công thức! Nên mới viết như vậy! "
Chủ nhiệm Trương không thể nhịn nữa, cô đột ngột đứng lên chất vấn Chu Đào, "Chu Đào! Sao em lại gian lận trong kì thi này! Em có biết mình đang làm gì không!"
"Lúc trước em thể hiện rất tốt! Không trả lời sai câu hỏi nào trong đề thi! Em...!em rất giỏi! Vì sao lần này lại gian lận!"
"..." Chu Đào chật vật đứng dậy, tựa hồ không biết chủ nhiệm Trương đang nói cái gì, lắc đầu như điên, "Gian lận? Em không có, em không có gian lận!"
"Cô Trương, cô không nên làm thế." Vẻ mặt An Đại Thiện có chút không vui, kết quả thảo luận là sau giờ học sẽ nói chuyện riêng với Chu Đào, nhưng thầy không ngờ rằng cô Trương lại không thể nhịn được.
Cô Trương chợt nhận ra, nhìn đám học sinh đang xì xào bàn tán bên dưới, hình như cô đã hại Chu Đào.
Chuông tan học bất ngờ vang lên, mọi người cảm giác dường như mình vừa thoát khỏi một giấc mơ.
Gian lận? Chu Đào thực sự đã gian lận?
Làm sao...!làm sao có thể?
Rõ ràng các kì thi lần trước thành tích đều rất tốt mà, hơn nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng tại sao lại gian lận?
"Hoắc Minh, đưa Chu Đào ra ngoài đi." An Đại Thiện ra lệnh, sau đó nhìn chằm chằm cô Trương, không nói gì.
Lúc này Chu Đào mới phản ứng lại, tiết học này là chuẩn bị cho cậu ta, cô Trương đã dặn trước nên chắc chắn đã biết chuyện này.
Nhưng, đó không phải chỉ là một câu hỏi thôi sao?
Không phải chỉ khác nhau mỗi công thức cấu trúc à?
Hơn nữa, cậu ta rõ ràng đúng, tại sao lại không thể viết như vậy?
Không thể suy ra? Nhưng Chu Đào biết đáp án mà, nên cậu ta mới nhìn thấy cấu trúc đó? Cận Từ cũng biết mà? Tại sao cậu ta không thể biết?
"Thầy, thầy An!" Chu Đào đẩy Hoắc Minh ra để nắm tay thầy, cậu ta hét to với An Đại Thiện, "Em không gian lận! Em thật sự không gian lận!
"Công thức! Em đã thấy công thức đó rồi! Cho nên em mới viết công thức đó! Em không có gian lận! Ngay cả khi không thể suy ra nó nhưng thầy cũng đâu thể ngăn em thấy công thức đó!"
"Vậy thì nói cho thầy biết em đã thấy nó ở đâu?" Một giáo viên bên dưới không nhịn được nữa, chứng cứ gian lận đã bày ra trước mắt mà Chu Đào còn không biết nhận lỗi, mỗi lúc tra ra Tạ Dương gian lận thì cậu trực tiếp thừa nhận, dám làm dám chịu không chút miễn cưỡng nào.
Chu Đào nhìn theo tiếng âm thanh phát ra, nhận ra giáo viên đó tên Tiêu Ôn, giáo viên dạy môn sinh-lý, đồng thời là giám đốc danh nghĩa* của Trung tâm Nghiên cứu BGI.
*thay mặt, thường không có thực quyền
"Em thấy nó trong những cuốn sách liên quan đến hóa học..."
"Xì!" Tuy là một nữ giáo viên trẻ tuổi dù bình thường cô duyên dáng đến đâu đi chăng nữa thì lúc này cũng không nhịn được mà chửi rủa.
Vốn dĩ, trong mắt tất cả giáo viên Chu Đào luôn có biểu hiện rất tốt, lần này làm vậy chắc là có nỗi khổ gì đó nên mọi người đều lén giải quyết việc này để giữ lại mặt mũi cho Chu Đào.
Nhưng lúc nãy chỉ mình chủ nhiệm Trương không nhịn được, lúc này Chu Đào lại bày ra bộ dáng chết không hối cải này đã kích thích mọi người.
Cô Tiêu Ôn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, giọng nói của cô không còn xúc động như trước nữa, "Công thức hóa học này, bao gồm cả công thức cấu tạo, là hóa chất mới nhất được Trung tâm Nghiên cứu Chất ức chế BGI thêm vào chất ức chế.
Chất này cùng công thức cấu tạo mới được phát hiện ra gần đây, hiện đang lưu trữ trong phòng thí nghiệm của trường đại học, chưa có bất kỳ sách báo gì ghi lại cả.
"
Tiêu Ôn một hơi nói xong, thậm chí không muốn chất vấn Chu Đào thêm gì nữa.
Chu Đào hoàn toàn sững sờ, trong đầu lóe lên ý nghĩ cuối cùng, "Nhưng mà, Cận Từ cậu ấy..."
Hắn cũng biết mà, hắn mới nói ra đấy thôi.
"Thầy đã nói cho Cận Từ cái này sau giờ học." Thấy tình huống này không thể lén giải quyết được nữa, An Đại Thiện dứt khoát đóng cửa lớp, ngăn cản mọi người ra ngoài.
Thầy bảo Cận Từ về chỗ, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Cả lớp nghe cô giáo nói vậy chắc chắn đã có chứng cứ, còn lại sẽ xử lý sau, bọn họ lần lượt rời đi, nhưng cô Trương vẫn ở lại.
Cuối cùng, còn lại trong lớp là học sinh của lớp A1, An Đại Thiện cùng chủ nhiệm Trương.
"Các em im lặng." An Đại Thiện ngồi trên bục giảng bình tĩnh nhìn học sinh phía dưới, "Mọi người đã hiểu rõ sự việc rồi.
Chuyện này đáng ra phải giải quyết riêng, vậy mà bây giờ lại trở nên náo loạn như vậy, chúng ta sẽ giải quyết trong lớp trước.
"
"Thưa thầy, Chu Đào có bị xử phạt không ạ?" Những học sinh ở dưới vẫn không thể tiếp thu hành động gian lận của Chu Đào, luôn cảm thấy thật khó tin.
"Tất nhiên, nhưng những gì thầy đang nói bây giờ không phải là trừng phạt." An Đại Thiện bước tới chỗ Chu Đào và hỏi: "Tại sao lại gian lận?
Chu Đào mở miệng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Khi mọi người trên bờ vực của sự tuyệt vọng, dường như càng có thể kích thích tiềm năng của họ.
Chu Đào đã gian lận rất nhiều trong các kỳ thi lớn nhỏ, thỉnh thoảng cậu ta sẽ học thuộc lòng đáp án của các đề thi để làm các bài tập trên lớp.
Hơn nữa trong lớp Chu Đào cũng có chơi cùng ba bốn người, người lớp A1 dù kém đến đâu cũng không kém xa nhau lắm, thỉnh thoảng cậu ta lại nhờ những người này đặt câu hỏi trong lớp, cậu ta có thể kể ra quá trình này, chắc chắn sẽ không phát hiện ra được cái gì.
Xét cho cùng, chương trình giảng dạy của lớp A1 luôn rất chặt chẽ, giáo viên hiếm khi đặt câu hỏi trong bài mới, hỏi nhiều nhất là lúc giải bài thi và giải bài tập.
Nhưng những đáp án sẽ được chuẩn bị tốt, trước nay Chu Đào không có vấn đề gì về việc đó.
Ba bốn người đó cũng thật ngốc, họ thực sự cho rằng đôi khi Chu Đào lười biếng đặt câu hỏi, rốt cuộc bây giờ làm chứng cứ cho cậu ta, dù có hoài nghi đến mấy cũng không phát hiện ra được gì.
Vì vậy, Chu Đào luôn có thể lừa dối cho qua chuyện.
Mà vừa rồi, cậu ta phát hiện trong lời nói của mọi người có một thông tin bất ngờ, đó là bọn họ chỉ cho rằng Chu Đào mới lần đầu gian lận.
Họ không biết rằng Chu