Editor: Mít
Beta: Sasaswa
Đôi mắt Tạ Dương rũ xuống, tay đặt trên tay vịn của ghế, không thoải mái mà hừ một tiếng.
Cận Từ đúng là tính tình đại thiếu gia.
Tới muộn cái con khỉ, mẹ Lý không nói chính xác khi nào Cận Từ sẽ đến, Tạ Dương chỉ có thể đoán thời gian ra đón người, thế mà hắn còn dám chê cậu đến muộn?
Tính tình thật tệ, Tạ Dương cậu chưa bao giờ bị tra hỏi như thế!
"Ai, Tiểu Tạ..." nhân viên bảo vệ tiến lên một bước về phía Tạ Dương với bộ dáng "Tôi thật mỏng manh*, đừng nhìn tôi", mắt nhìn Cận Từ, lại lùi về một bước nhỏ, nói "Này...!vị này thật sự đã đứng dưới thời tiết chói chang này chờ một lúc lâu......"
*ở đây chỉ sự trong suốt, phủ nhận sự tồn tại của bản thân
Tạ Dương: "......"
Oh, cảm ơn!
Nhưng ông đừng có làm bộ dáng rất sợ Cận Từ được không! Hắn ăn thịt người hay sao!
Tạ Dương dùng ánh mắt "trìu mến" nhìn bảo vệ.
Bảo vệ sờ sờ chóp mũi, đột nhiên cảm thấy ánh nắng mặt trời ngoài kia rất thoải mái.
Cận Từ lại bắt chéo tay trước người như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tạ Dương, giữa mày nhăn lại biểu hiện sự thiếu kiên nhẫn, ngay sau đó liền buông tay ra, đứng lên.
Trước mặt Tạ Dương đột nhiên xuất hiện một mảnh u ám, cậu ngẩng đầu lên nhìn Cận Từ.
"Nhà cậu ở đâu?" Cận Từ hỏi, thanh âm từ tính xen vào đó vài phần lạnh lùng.
Nháy mắt Tạ Dương cảm giác có hơi thở kì lạ ập vào mặt mình, áp chế cậu khiến cậu không thể cử động được.
Tay cậu bất giác cuộn lại, dần dần nắm thành quyền, đây là động tác phòng bị ngày thường của Tạ Dương.
"Cậu đi ra ngoài rồi quẹo trái" Tạ Dương khàn giọng nói, nắm tay không buông lỏng chút nào mà ngược lại ngày càng siết chặt thêm.
Cận Từ liếc nhìn Tạ Dương ngồi ở trước mặt dường như chịu đựng cái gì đó, bình tĩnh lùi về sau một bước, tay cầm chiếc vali bên cạnh, đi ra cửa phòng bảo vệ.
Tạ Dương cảm giác được từ khi Cận Từ lùi lại một bước, hơi thở áp bức bên người đột nhiên biến mất.
Tạ Dương đã nhận ra gì đó, phun nước bọt.
CMN, dùng tin tức tố để áp chế cậu!
**
Hai người một trước một sau đi vào nhà, Tạ Dương nhìn Cận Từ xem đây là nhà mình, tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách dưới lầu, thuận tiện bật TV lên, trong lòng lập tức giận sôi máu.
Cậu lê dép đi đến bên cạnh Cận Từ rồi ngồi xuống, "Cậu làm vậy có quá đáng lắm không, đại thiếu gia?"
"Lấy tin tức tố áp chế người khác?" Bàn tay trắng nõn thon dài của Tạ Dương cầm lấy quả táo đỏ trên bàn trà, nghịch nó ở trong tay.
Quả táo đỏ tươi bị thiếu niên cầm trong lòng bàn tay khiến làn da vốn đã trắng càng thêm một tia bệnh trạng khác thường.
"......" Cận Từ chuyển tầm mắt sang nhìn Tạ Dương, khóe miệng mím lại như một sợi chỉ nhỏ, mấp máy môi định nói gì đó.
Tạ Dương cầm quả táo trong tay, ánh mắt lại lười nhác có mục đích quét về phía tuyến thể sau cổ Cận Từ.
Dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, Tạ Dương ném quả táo trong tay, một tay chống trên sô pha mềm mại, cả người áp tới gần Cận Từ.
Vừa chạm vào gáy hắn, chóp mũi như nhiễm phải nhiệt độ của mặt trời bên ngoài mà nóng lên, cậu lập tức lùi ra sau.
Cận Từ mới tiếp được quả táo vừa bị Tạ Dương tùy tiện ném đi thì cảm nhận được hơi nóng phả vào tuyến thể sau gáy, còn chưa kịp vươn tay bắt lấy người, người nọ đã lùi về đi.
Đồng thời, khi Tạ Dương rời đi trong nháy mắt ấy Cận Từ đã ngửi được mùi hương ngọt thanh.
Môi của Cận Từ nhấp chặt, hắn ý thức được một thứ gì đó nằm ngoài tầm khống chế.
"Cái loại tin tức tố gì mà khó ngửi vậy?" Tạ Dương sờ mũi, trong đôi mắt thập phần khoái chí lại có chút chán ghét.
Cận Từ khiến cậu không thoải mái! Cậu sẽ cho hắn biết tay!
Không phải Alpha ưu tú sao? Nghe thấy người khác nói tin tức tố của mình khó ngửi, khẳng định sẽ rất khó chịu đúng không?
CMN, lão hổ không ra tay thì tưởng là mèo bệnh à, phải cho hắn biết ở đây cậu mới là đại thiếu gia
Tạ Dương chưa đắc ý được bao lâu liền thấy Cận Từ với ánh mắt âm trầm, vẻ mặt âm u đem quả táo trong tay bóp nát.
Tiếp theo là một mùi rượu mạnh, nhưng bí mật mang theo một chút hương chanh.
Trên trán Tạ Dương chảy mồ hôi, tay chống trên sô pha không khống chế được mà run rẩy, khóe mắt như chịu đựng cái gì đó dần dần đỏ lên.
Ban đầu còn hô hấp nhẹ nhàng, nhưng lúc này chỉ có thể mở miệng thở dồn dập.
Ngón tay Tạ Dương đâm vào da thịt, miệng khép mở cố gắng hít lấy không khí.
Lúc trước cậu chỉ ngửi được một chút vị chanh, còn nghĩ rằng vị chanh như vậy thật thích hợp với người vô cảm và lạnh lùng như Cận Từ.
Nhưng cậu nghĩ sai rồi, không nghĩ tới bộ dáng Cận Từ lãnh đạm cấm dục lại có tin tức tố vị rượu Tequila*, loại rượu mạnh khiến người ta vô thức say mê.
*Tequila phát âm như tê-ki-la, là thứ rượu chưng cất với độ cồn cao truyền thống của Mexico.
Lại bỏ thêm chanh trộn vào, tạo thành rượu địa ngục*.
*Rượu khiến người ta trầm mê đến chết
Khiến dục vọng không ngừng sôi trào.
Đệt.
Đôi tay Tạ Dương run rẩy chống trên ghế, một chân gác lên bàn trà, lười biếng mở miệng, "Phải làm đến mức này sao đại thiếu gia? Không phải chỉ nói tin tức tố khó ngửi thôi sao?"
"Này có gì lợi hại chứ......"
"Tạ Dương! Im miệng!" Không biết mẹ Lý trở về từ khi nào, đang đứng ở cửa, bộ dáng nổi giận.
Mà theo âm thanh này, áp chế xung quanh Tạ Dương đột nhiên biến mất.
Ánh mắt Cận Từ cũng không nhìn qua Tạ Dương một chút, hắn cầm khăn giấy trên bàn trà lau tay một cách ung dung, sau đó mới đứng lên, cúi đầu lễ phép chào mẹ Lý, "Chào dì."
Mẹ Lý lập tức thay đổi bộ dáng không còn khó chịu với Tạ Dương ngồi trên sô pha, "Tiểu Từ, ngại quá, đứa nhỏ Tạ Dương này miệng không nói được lời hay, cháu đừng nghe nó!"
"Nó là Beta, làm sao ngửi được mùi tin tức tố? Nó nói bậy đó!" Mẹ Lý trước mặt người ngoài không giữ chút thể diện nào cho Tạ Dương mà ra tay đánh, "Nó ăn no rửng mỡ cả ngày chỉ biết làm bậy.
Cháu đừng so đo với nó!"
Cận Từ rũ mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên người Tạ Dương, "Beta?"
Tạ Dương đem chân bỏ xuống, trong mắt thể hiện sự mất kiên nhẫn, "Beta thì sao? Anh có ý kiến?"
"Tạ Dương! Nói chuyện đàng hoàng!" mẹ