Editor: Mít
Lông mi Cận Từ khẽ nhúc nhích, tay cũng không ngừng lại, từ từ viết xuống những con số cuối cùng.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, con ngươi xám lãnh đạm nhìn về phía Tạ Dương, đôi môi khẽ hé mở, "Vứt rồi."
Tạ Dương: "..."
Haiz, Tạ Dương biết mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.
Vừa lúc Hoắc Minh đang ôm đống vở bài tập trên tay đi đến từng bàn, sau khi thu xong bài tập của các học sinh ở hàng trước, sau đó thu đến hàng của Tạ Dương.
Cận Từ đưa bài tập toán trên bàn cho Hoắc Minh, Hoắc Minh cầm bài tập về nhà, do dự một hồi, hỏi Tạ Dương, "Cậu có muốn nộp bài không?"
Lớp trưởng khiêm tốn muốn thu bài tập về nhà.
Tạ Dương lật bàn tìm vài lần, lấy ra một quyển sách sạch sẽ, "Bài nào?"
"..." Tạ Dương còn chưa thích ứng với thân phận mới sao?
Hoắc Minh đưa cuốn Cận Từ vừa nộp được cho Tạ Dương, "Đề làm trong giờ học*, nên chỉ có một bài nhưng hơi...!khó..."
* nay là chỉ giờ tự học chứ không phải tiết học bình thường
Tạ Dương cầm lấy vở của Cận Từ liếc nhìn đề bài, múa bút thành văn chép lại mọt cách rõ ràng, sau đó đẩy vở của Cận Từ cho Hoắc Minh, vùi đầu viết một đống công thức trong chốc lát, "Ba phút, tôi sẽ làm xong.
"
Hoắc Minh có chút bối rối, Tạ Dương vừa mới nói ba phút sao?
Hoắc Minh quay lại nhìn các bạn học của Tạ Dương ở hàng phía trước, thấy người này cũng có vẻ mặt kinh ngạc nên chắc chắn rằng mình không nghe nhầm.
Hoắc Minh phát ngốc trong giây lát rồi lại quay đầu nhìn Tạ Dương, vở của Tạ Dương đã đầy chữ có vẻ sắp viết xong, trên tờ giấy nháp bên cạnh cậu đã tính được vài giá trị rồi.
"Đây." Tạ Dương viết xong ném vở cho Hoắc Minh.
"Tớ viết mất nửa giờ..." Hoắc Minh cầm lấy vở, nhìn đáp án cuối cùng giống hệt câu trả lời của mình nói với vẻ mặt phức tạp.
Tạ Dương vui vẻ, trấn an nói: "Câu hỏi này giống với một câu hỏi nổi tiếng biến thái trong vật lý.
Cậu phải biến thái hơn thì mới làm được nó."
"Tôi với cậu khác nhau, tôi có thiên phú dị bẩm mà."
Cái miệng mím chặt của Cận Từ hơi cong lên.
Đương nhiên là phù hợp với Tạ Dương, lời nói vừa kiêu ngạo vừa thiếu đánh như vậy, chỉ mình cậu mới không kiêng kỵ chỗ nào mà nói ra.
Hoắc Minh trong lòng thê lương rưng rưng nước mắt, cậu ta quyết định sẽ không đến chỗ này tìm ngược nữa.
Hôm qua, Cận Từ làm cho Hoắc Minh một bài tập trong vòng 30 giây, hôm nay Tạ Dương đã hoàn thành bài tập cậu ta phải làm 30 phút trong vòng ba phút.
Nếu tiếp tục thì Hoắc Minh sẽ khóc mất.
Phần còn lại của lớp A1 trở nên rất vui vẻ vì Tạ Dương sẽ trở lại.
Tạ Dương sẽ ở lớp A1, sẽ chói lóa giống như trước.
Không, Tạ Dương vẫn luôn lói mắt như vậy.
【Thanh xuân của ta đã trở lại! 】
- Topic chính: Giải quyết đề toán biến thái của lão Hà trong ba phút!
Tạ Dương nói: "Câu hỏi này giống với một câu hỏi nổi tiếng biến thái trong vật lý.
Cậu phải biến thái hơn thì mới làm được nó."
Tạ Dương:"Tôi với cậu khác nhau, tôi có thiên phú dị bẩm mà."
!!!
Tuổi thanh xuân của ông đây đã trở lại!
- 1L: Tôi có mặt ở hiện trường! Tôi là học sinh của lớp A1! Đừng ghen tị, đừng ghen tị, đừng ghen tị!
- 2L: Đó là sự thật! Các học sinh lớp A1 của chúng tôi đã theo dõi toàn bộ quá trình này!
- 3L: Ahhhh! Thần của tôi đã trở lại! Tôi luôn nhớ mùa hè khi Dương thần đồ sát bảng đấu!!! Cuộc thi giao lưu cấp ba! Lấy sức một mình Tạ Dương đã kéo hơn phân nửa số điểm! Mùa hạ của đồ bảng*.
Năm nay sẽ tiếp tục chứ?
*đồ sát bảng đấu
- 4L: Chị em lầu trên ơi! Thao! Tôi đã nghĩ tôi là người duy nhất nhớ về mùa hè năm ấy! Dương thần thực sự tuyệt vời! Thật là chói mắt! Tôi không thể quên khoảnh khắc khi Tạ Dương cầm lá cờ của trường chúng tôi trong tay! Oh SHIT! quá phấn khích!
......
- 233L: Ai đó có thể giải thích câu hỏi biến thái hỏi gì không? Tôi có một người bạn rất tò mò! Thậm chí còn tò mò đến đề toán đó!
- 234L: Biết rằng trong vật lý có dòng điện sinh ra đi qua vôn kế sau đó biến đổi đi vào đồ dùng, câu hỏi là cường độ dòng điện và hiệu điện thế tăng giảm hay không đổi? Đó là câu hỏi biến thái trong miệng Dương thần của chúng ta, đừng hỏi làm sao tôi biết, hãy hỏi rằng tôi có phải học sinh lớp A1 không.
- 235L: Tôi cảm thấy hahaha! Câu hỏi thực sự biến thái.
- 236L: Chậc chậc, chúng ta có phải còn nợ Dương thần một lời xin lỗi không?
Hai từ "xin lỗi" xuất hiện một cách kỳ lạ, một loạt người vội vã hùa theo tầng trên gào thét xin lỗi.
Mà lúc này Tạ Dương đang ăn bữa trưa, nhìn trên bàn có thêm đồ ăn vặt linh tinh cùng thư xin lỗi, trong lòng càng thêm sầu.
Sau khi ăn xong, Hoắc Minh bước vào phòng học, nhìn thấy cậu như thế, cậu ta do dự một chút, cảm thấy cần nói cái gì đó.
"Cái kia, Tạ..." Hoắc Minh mở miệng, đột nhiên không biết nên gọi Tạ Dương như thế nào, trước đây cậu ta không biết chân tướng nên ngồi, nhưng là hắn lúc đó không tốt như vậy.
Chờ xem Tạ Dương, nhưng hiện tại, Tạ Dương đã trở thành một người mà hắn vô cùng kính trọng, cũng không biết gọi người khác là gì.
"Tạ cái gì mà Tạ...?" Tạ Dương ngồi vào chỗ nói, "Là các cậu để những thứ này ở đây?
Hoắc Minh lắc đầu, "Không phải, lúc sáng Cận Từ đã bảo mọi người cầm lại mọi người cũng cầm lại rồi, nhưng sau khi cậu đi liền..."
"Tạ Dương cái đó," Hoắc Minh hơi khẩn trương mở miệng, "Việc gian lận kia..."
"Chuyện gian lận kia là do tôi tự nguyện gánh.
Không liên quan gì đến cậu cả.
Bất kể cậu nhìn thấy gì trong video của Trương Ngộ, thì cũng không liên quan." Đương nhiên Tạ Dương biết Hoắc Minh muốn hỏi gì, nhưng trong lòng cậu cảm thấy khó chịu, "Tôi nói cho cậu biết chuyện này tôi có lý do riêng, chuyện này không liên quan gì đến cậu."
"Cho dù không phải cậu, mà là bất kỳ ai khác bị Chu Đào hại thì tôi cũng sẽ gánh cái danh giạn lận này.
Tôi có lý do không thể nói."
"Còn nữa!" Thấy Hoắc Minh muốn nói gì, Tạ Dương nhanh chóng bổ sung, "Lúc đó tai nghe quả thực đã được tìm thấy trên bàn của tôi, tôi không phủ nhận, các cậu nghĩ tôi gian lận là chuyện bình thường, mắng tôi, khinh bỉ tôi cũng vậy.
"
"Nói cách khác, tôi lừa gạt các cậu, các cậu không cần cảm thấy khó chịu, cũng không cần cảm thấy có lỗi."
Tạ Dương thở dài liếc mắt nhìn đám người lần lượt đi vào, "Đừng vì cái này