Editor: Mít
Cận Từ không nói có hay không, vẫn ngồi nhàn nhã, nghe vậy chỉ nhẹ liếc Tạ Dương một cái, ánh mắt lại rơi xuống mấy đoạn chat cuối cùng trong điện thoại.
【 nghe nói Tạ Dương cũng là một thanh niên ưu tú, là một thiếu gia cao quý, ngoan ngoãn hiểu chuyện, mẹ cũng rất yêu thương thằng bé, nói hai ba câu thì không có câu nào không khen con trai mình】
【 về sau nghe nói Tạ Dương cùng bạn bè quậy phá giống như đến thời kỳ phản nghịch, không học bài, không nghe giảng, cứ hai ba ngày lại gây chuyện một lần.
】
【Con đến nhà thằng bé cũng không phải trùng hợp, dù sao thằng bé này Tạ Dương ngày xưa cũng chói mắt,mẹ thằng bé còn nghi rằng con mình quen biết người như vây sẽ sa đọa rồi suy nghĩ lung tung.
Một người giống như con thường xuất hiện trước mặt thằng bé, có thể làm Tạ Dương vực dậy.
】
Không, Cận Từ chắc chắn, hắn thường xuyên xuất hiện trước mặt Tạ Dương khoe khoang, Tạ Dương chỉ có thể cắn răng nhịn đến khi nào người này có thể rời đi, nếu không rời đi, cậu có thể đánh chết hắn không.
Cũng không thể như mẹ Lý mong đợi mà tốt lên ngay, đó là điều tuyệt đối không thể xảy ra.
Hơn nữa, Tạ Dương vẫn luôn học tập tốt, cậu vẫn đang học cũng không bỏ lỡ buổi học nào.
Có ngoan ngoãn và hiểu chuyện hay không đều do cách nhìn của mỗi người.
Cận Từ chưa bao giờ cảm thấy Tạ Dương ngỗ nghịch và không hiểu chuyện cả.
Mẹ Lý bảo Tạ Dương đến đón, cậu cũng đến đón, khi bà bảo Tạ Dương gọi anh nên vẻ mặt có chút cáu kỉnh.
Khi con người thay đổi, có nhiều điều xảy ra vì thế có những bí mật được giấu kín trong tim.
Hắn và Tạ Dương cũng vậy.
"Tuần lễ văn hóa, lớp chúng ta chuẩn bị biểu diễn một vở kịch, có người muốn anh tham gia, anh có hứng thú không?" Tạ Dương vẫn nghiêng đầu, đợi một hồi lâu thấy người không trả lời, liền nói tiếp.
Thấy Cận Từ còn đang suy nghĩ gì đó, Tạ Dương quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong nhóm lớp, dường như đang tự nói với chính mình, "Lúc trước lớp A1 thực sự rất ngốc chỉ có một vài người cá biệt thôi, những người khác đều rất tốt."
"Mọi người đều đẹp và tử tế, giao lưu với nhau không mất cái gì cả."
Biểu cảm không có bất kỳ cảm xúc nào của Cận Từ đột nhiên thay đổi.
Hắn dường như nhận ra điều gì đó.
Đặt điện thoại trên bàn, Cận Từ xoay ghế ngồi nửa vòng đối mặt với Tạ Dương, hắn hỏi: "Tạ Dương, tại sao em không tự mình ứng chiến?"
"..." Tạ Dương cụp mắt xuống, lông mi dày mềm mại che khuất đáy mắt thanh niên, một lúc sau cậu mới ngẩng đầu lên, cười giễu cợt nói: "Thành tích của em rất kém."
Cận Từ khoanh chân ngồi xuống, khoanh tay trước mặt dáng ngồi như lão đại một bang phái nào đấy, "Kế hoạch của em rất tốt, dù em có ứng chiến hay không thì Chu Đào cũng sẽ bị bắt quả tang thôi "
Nhưng cậu đã chọn không ứng chiến, lại cố tình yêu cầu hắn giúp cậu.
Không, cậu là cố tình muốn hắn giúp.
Khi Cận Từ chuyển đến ngôi trường này, giống như một tờ giấy trắng, trong trường hắn không chỉ có thể chứng minh bản thân, mà còn có thể hòa nhập với tập thể một cách vui vẻ.
Dưới mái trường này hắn có thể hòa nhập vào môi trường xa lạ này mà không hề hay biết.
Nhưng kỳ thi này chỉ thi trong các lớp A, phạm vi nhỏ, thi tốt cỡ nào cũng sẽ không bị nhiều người chú ý.
Nhưng sau khi ứng chiến với Chu Đào thì khác.
Mọi người sẽ chú ý, Cận Từ có thể một trận liền thành danh*.
*nổi tiếng trong một lần
Ngoài ra, Cận Từ còn rất lạnh lùng, toàn thân toát ra bốn chữ "tránh xa tôi ra".
Cận Từ sẽ không bị quấy rầy làm phiền, nhưng cũng sẽ không bị cô lập trong một môi trường xa lạ.
Rốt cuộc, nó giống như tính cách của một đại thần.
Cai gì mà thành tích kém chứ, bất quá là cái cớ tốt nhất của Tạ Dương thôi.
"Vậy thì không phải gian lận đánh bại gian lận sao? Ảnh hưởng không khí trường học thì không tốt." Tạ Dương cười cười, quyết định chờ đợi để trả lời Thẩm Tinh Túc, cất điện thoại di động, ngoan ngoãn ngồi thẳng người bắt đầu làm bài..
Cận Từ cảm thấy hắn thực sự không thể hiểu được Tạ Dương.
"Kịch bản viết như thế nào?" Cận Từ suy nghĩ một chút mở miệng hỏi.
Tạ Dương trực tiếp đưa điện thoại di động, trong bút còn đang viết chữ, mặt không chút thay đổi nói: "Thẩm Tinh Túc đã viết bản thảo rồi tuy hơi lung tung nhưng xem vẫn rất thú vị."
"Tiểu quái vật, em rất thích." Tạ Dương quay đầu đối diện Cận Từ, nhếch miệng cười, lộ ra một đôi răng nanh nhỏ nhọn, "Anh có cảm thấy em giống tiểu yêu vật không?"
Một con quái vật với khuôn mặt xanh và những chiếc răng nanh dài, Tạ Dương chắc chắn là một con quái vật dễ thương nhất.
"Giống như một đứa ngốc." Cận Từ thẳng thừng nhận xét, "Loại thậm chí cả răng còn chưa mọc đủ."
"..." Tạ Dương dứt khoát ném bút đi, nhe răng cười với Cận Từ, "Để em cắn anh một ngụm cho anh biết răng em đã mọc đủ hay chưa nha!"
"Ồ, răng mọc ngay ngắn." Cận Từ thờ ơ gật đầu, nhìn vào một tài liệu do Thẩm Tinh Túc gửi đến trong điện thoại di động của hắn.
Trong lúc lơ đãng thấy vài tin nhắn của Thẩm Tinh Túc "thích sân khấu", "Cố gắng".
Cận Từ nhướng mày, tựa hồ không ngờ Tạ Dương phóng khoáng như vậy năm xưa lại muốn diễn kịch.
Sau đó, Cận Từ bấm vào tên tựa đề là "Trường thứ", nhìn thoáng qua vài lần, có thể hiểu đây là một cậu chuyện cổ tích nào đó.
Tạ Dương thực sự phù hợp với con quái vật nhỏ này.
"Em đóng vai tiểu yêu quái cũng khá thích hợp đấy." Cận Từ trả điện thoại cho Tạ Dương, "Đều ngốc như nhau."
"...!Chửi người không cần vòng vo!" Tạ Dương tức giận giật lấy điện thoại, sau đó trả lời cho Thẩm Tinh Túc, "Anh cũng biết nội dung rồi, có lẽ Thẩm Tinh Túc muốn anh đóng vai anh trai của quái vật nhỏ? Anh có hứng thú không?"
"Anh của quái vật nhỏ không có mấy câu thoại, chỉ có một chút biểu cảm, cũng không khó." Tạ Dương vừa gõ chữ, vừa gây khó dễ đánh lạc hướng Cận Từ.
Cận Từ im lặng một lúc, nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nhiều điều của Tạ Dương, hắn đồng ý: "Được."
**
Học sinh nội trú đã trở lại trường vào Chủ nhật, Tạ Dương và Cận Từ mang theo một đống hành lí đến trường.
Sau một hồi thương lượng, Tạ Dương chọn giường bên phải, còn Cận Từ chọn giường bên trái.
Trong ký túc xá của trường cấp ba Giang Dương, phía trên là giường phía