Editor: Mít
Beta: Sasaswa
"?" Tạ Dương đứng bên cạnh đang trò chuyện vui vẻ với Trương Ngộ, bỗng ngẩng đầu nghi ngờ.
"Cái này...!Cũng được." Hoắc Minh nhíu mày, từ hành động và lời nói thấy được cậu ta có vẻ không thích Tạ Dương cho lắm.
Nhiệm vụ dẫn Cận Từ đi lấy sách mới đó đã có người nhận trách nhiệm, Hoắc Minh gật đầu với Cận Từ rồi nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi* này, gọi bạn cùng phòng trở về kí túc xá dọn dẹp.
*Thị phi còn được hiểu đơn giản là những lời đồn, là những dư luận theo nhiều chiều hướng.
"Dựa vào cái gì tôi phải dẫn anh đi?" Tạ Dương chờ người đi rồi mới quay đầu lại hỏi Cận Từ, "Tuy rằng mẹ bảo tôi chú ý chăm sóc anh một chút, nhưng không có nói tôi phải hầu hạ chạy vặt cho anh, tại sao tôi phải dẫn đi?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ kéo cậu ra để chặn người muốn gây sự thôi."Cận Từ hờ hững treo ba lô lên móc cạnh bàn, cầm điện thoại di động, đứng dậy đi ra ngoài.
"......" Tạ · hằng ngày kéo người khác ra chặn rắc rối · Dương, lần đầu tiên làm tường chắn cho người khác.
Thôi, chặn thì chặn chứ chắc chắn cậu không chạy vặt cho hắn.
"Bạch tuộc không phải con mực: Thao, mày thật sự học lớp A1?"
"Bạch tuộc không phải con mực: Không phải, Dương ca, anh có khúc mắc trong lòng không thể nói với anh em được sao? Như thế nào lại vào lớp A1???"
"Axit hydroxypropionic: Con trai à, đôi khi quyết định của người lớn không đơn giản để con có thể hiểu được."
"Bạch tuộc không phải con mực:......"
"Axit hydroxypropionic: Không nhiều lời, mày ở đâu, tao tới này."
"Bạch tuộc không phải con mực: Ở dãy Trí Viễn đang di chuyển thiết bị cho buổi lễ tuyên dương tối mai, chủ nhiệm Trương đang tìm tụi tao làm cu li."
"Axit hydroxypropionic: Được, tao đứng dưới đình chờ, mày làm xong rồi xuống đây."
"Bạch tuộc không phải con mực: Bài tập về nhà toàn là các câu hỏi tổng hợp kiến thức hóa học!"
"Axit hydroxypropionic:......!Bọn mình là học sinh ngoan sao? Không ai hỏi đã làm bài tập về nhà hay chưa đâu?"
"Bạch tuộc không phải con mực: Tao cũng thấy thế."
Tạ Dương mỉm cười, cất điện thoại, lấy ra tờ giấy cuối cùng trong xấp bài tập hóa, gấp lại, bỏ vào túi quần rồi bước ra ngoài.
**
Dưới đình gió mát, trên đầu có bóng cây, cậu thanh niên vắt chéo chân, hai tay gối sau đầu, nằm trên băng ghế nhắm hờ mắt.
Nhiệt độ nóng bỏng của mặt trời rơi xuống, loang lỗ trên mặt Tạ Thiếu Dương, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua, vạt áo thiếu niên bay lên lộ ra một mảnh trắng nõn.
Mà người ngồi ở bên cạnh đang múa bút thành văn* làm bài tập, là con hắn - Trương Ngộ.
*Hình dung mạch suy nghĩ viết văn nhạy bén, văn chương viết rất nhanh.
Ở đây chỉ sự nhanh nhẹn.
Trong lúc sửa bài tập miệng cũng không ngừng nghỉ.
"Sao mày lại học lớp A1 vậy? Dương ca, mày nghĩ quẩn rồi sao?" Trương Ngộ viết nhanh câu trả lời của Tạ Dương vào mấy bài chưa làm, sau đó lật từng trang và đặt nó bên cạnh sách hóa, dựa theo đáp án để suy nghĩ cách giải bài tập.
Tạ Dương hé mắt, trong âm thanh mang theo cơn buồn ngủ: "Chỉ cần mày làm xong bài tập là được, đừng nói nhảm."
"Sao lại nhảm nhí chứ! Tao nói thật đấy, Dương ca!" Trương Ngộ tiếp tục lải nhải, "Nhìn xem lớp A1 có tên tiểu nhân Chu Đào đó, vào lớp A1 là muốn tìm rắc rối sao? Tất nhiên tao không nói mày không thu phục được Chu Đào, nhưng...!"
"Tao ném mày vào hồ sen bây giờ." Tạ Dương chống hai tay trên lưng ghế, lười biếng ngồi dậy, "Tao nghĩ hồ sen này cũng tốt lắm.".
"......!Con sai rồi ba ba!" Trương Ngộ lập tức câm mồm.
Tạ Dương liếc mắt một cái, quay đầu lại nhìn sen trong ao, cả người uể oải.
Chính là cảm giác ngủ không ngon giấc.
Trương Ngộ an tĩnh không đến nửa phút lại ngập ngừng mở miệng, "Nhưng, tao còn rất tò mò......"
"Sự tò mò đã giết chết con mèo*." Tạ Dương nhẹ giọng nói.
*Gốc là một thành ngữ tiếng Anh "Curiosity killed the cat" thường hiểu theo một cách đơn giản là sự tò mò của con mèo có ngày sẽ làm hại nó, hay khái quát hơn là con người thì đừng tò mò tọc mạch quá, kẻo có ngày rước họa vào thân.
"Nhưng tao có phải mèo đâu." Trương Ngộ giận dỗi quay đi, vẻ mặt kiêu ngạo.
"......" Tạ Dương đột nhiên nhìn thấy Cận Từ bước ra từ tòa nhà Trí Viễn, một tay cầm chồng sách, kiêu ngạo vô cùng.
Cậu nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi ánh mắt, đối với Trương Ngộ đáp: "Vì tình thế khó khăn, vì tiền tài ép buộc.
Mày không thể hiểu, con trai."
Không lâu sau khi Tạ Dương đến đình, cậu nhận được tin nhắn mẹ Lý gửi tới.
[Ở lớp A1 học tốt đi, dẫn theo Cận Từ làm quen với trường học, Cận Từ mà gặp rắc rối gì thì con đừng nghĩ đến tiền tiêu vặt!]
Thật là sợ thiếu cái gì thì thiếu cái đó.
Vì tiền, cậu có thể tạm thời cúi đầu!
"Không phải đâu Dương ca, mày thiếu chút nữa thì......" Trương Ngộ ngẩng đầu vừa nói vừa cân nhắc cách giải quyết vấn đề, trong chốc lát, y dường như nhìn ra được cái gì, đang muốn nói chuyện liền thấy Tạ Dương đứng lên.
"Mày từ từ chépt, tao có chút việc." Tạ Dương đút tay vào trong túi liền quay người đi ra ngoài.
"Ai, tao cũng đi." Trương Ngộ tin chắc vừa rồi đúng là Chu Đào nên vội vàng thu dọn bài tập muốn đi theo.
Tạ Dương đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Trương Ngộ, sau đó vươn tay cầm lấy sách hóa học của y, "Mày không cần đi, chỉ cần sách của mày theo là được."
"Thật sự không cần?" Sắt mặt Trương Ngộ có chút ngưng trọng*.
*Là cảm xúc khó diễn tả được, thường biểu hiện khi gặp vấn đề nan giải.
"Mày không nói về Chu Đào thì tao không đoán ra à? Có chuyện gì, tao đi qua chào hỏi chút." Tạ Dương đặt quyển sách hóa lên ngón trỏ rồi xoay xoay, "Viết xong bài tập nhớ thu dọn kĩ, đừng cho người khác thấy."
"Được."
**
Cận Từ một tay cầm sách một tay nhắn tin với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nếu nhìn cẩn thận, dưới khuôn mặt của Cận Từ là giông bão đang ập tới.
"Cận Thương Duyên: Mọi chuyện đã được giải quyết ổn, ba bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa, hết nửa học kỳ con trở về đi?"
"Thập Nhị: Đây không phải lần đầu tiên, cần con nhắc lại lần đầu tiên là khi nào không?"
"Cận Thương Duyên: Làm sao giống nhau được!".
||||| Truyện đề cử: Thiên Kim Tiểu Thư Làm Tình Nhân |||||
"Thập Nhị: Có gì khác nhau, ba càng phủ nhận thì nó càng tồn tại."
"Thập Nhị: Không cần nói nữa, con sẽ tự mình đưa ra quyết định khi nào quay về và có quay về hay không."
"Cận Thương Duyên: Con ở nhà người khác mà coi được sao! Hết nửa học kỳ phải trở về! Không thương lượng!"
Cận Từ cười nhạo một tiếng, trực tiếp tắt điện thoại.
"Cậu chính là anh của Tạ Dương?" Cận Từ đóng di động, vừa đi vài bước sau lưng hắn vang lên một giọng nói rất lớn, sau đó có hai ba người đứng trước mặt hắn che Chu Đào ở phía sau, "Vậy thì chuyện của Tạ Dương, dù sao cũng là anh cậu ta thì cậu phải quản."
Cận Từ quay đầu lại, chuyển quyển sách đang cầm sang tay bên kia, tay này thì đút vào túi quần, đứng thản nhiên tiêu sái*, ánh mắt như đang nhìn thiên