Chương 51 (1):
Diêu Nhạc Tâm tính tình thoải mái, người khác không để ý đến y y cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ, "Đào tiên sinh đang muốn đi đâu đó?"
Đào tiên sinh: "Ngươi đi đâu ta đi nơi đó."
Diêu Nhạc Tâm không thuận theo không buông tha, "Lúc ta lên thấy du thuyền có ba tầng, ngươi có tiền sao không ở trên đó, lại ở nơi này?"
Đào tiên sinh nhìn y một cái, "Có liên quan gì tới ngươi không?"
Tiểu Tô ở bên cạnh uống trà lạnh.
Đào tiên sinh đương nhiên có tiền, chờ hải quan kiểm tra xong, hắn liền có thể lên trên ở phòng tốt nhất, tham gia vũ hội xa hoa nhất.
Mà cái loại không có tiền như Diêu Nhạc Tâm, chờ tới bên kia sẽ bị mang đi sòng bạc trải nghiệm, đương nhiên chỉ có thể ở dưới tầng hầm.
Nơi nghèo khổ nhất không có người quản hạt.
Diêu Nhạc Tâm cười hì hì nói, "Đương nhiên không liên quan, có điều bộ dáng của ngươi rất đẹp, rất giống một người bạn trai cũ của ta."
Đào tiên sinh sửng sốt, "À, vậy ngươi có mấy người bạn trai cũ?"
"Có một mà thôi." Diêu Nhạc Tâm lộ ra hàm răng xinh đẹp trắng trẻo của mình.
Nghe thấy trong lòng Diệp Nhạc Tâm có bạn trai cũ, sắc mặt Đào tiên sinh rốt cuộc cũng hòa hoãn xuống.
Bắt đầu nói nói cười cười với y.
Tiểu Tô nghĩ, thì ra Đào tiên sinh cũng thích nam, vốn cho rằng là Diêu Nhạc Tâm đồ tiền của hắn, liền không để ý tới Diêu Nhạc Tâm, biết người ta là đồ sắc của hắn, tâm tình tức khắc không như trước.
Tùy tiện đi, chỉ cần Diêu Nhạc Tâm ngoan ngoãn phối hợp tránh cảnh quan là được, để Đào tiên sinh hấp dẫn sự chú ý của y là một lựa chọn tốt.
Du Việt một bên tới gần Vạn Dương Trạch, một bên viết chữ trong tay hắn.
Đại khái là muốn hỏi kế hoạch cho bước tiếp theo của đối phương, cùng với nên tìm cơ hội gì làm thân.
Du Việt sợ Vạn Dương Trạch không biết cách phối hợp, viết cho Vạn Dương Trạch hai chữ.
Sờ ta.
Đào tiên sinh mặt vô biểu tình thật lâu thật lâu.
Kỳ thật Vạn Dương Trạch đã sớm nghĩ kỹ rồi, xung đột có lớn tới đâu cũng không thể sánh bằng dụ hoặc thân thể, hắn biểu hiện ra thèm khát thân thể của Diêu Nhạc Tâm chính là lớp ngụy trang tốt nhất để hắn cùng Du Việt tiếp xúc ở sòng bạc.
Chỉ có điều không ngờ là năng lực tiếp thu của Du Việt mạnh hơn hắn nhiều.
Đào tiên sinh cùng Diêu Nhạc Tâm hàn huyên không lâu liền ôm Diêu Nhạc Tâm lên đùi mình.
Sau khi thuyền dừng lại, kiểm tra theo lệ thường, nhưng chủ nhân con thuyền này có vẻ có quan hệ với bên trên, dưới khoang thuyền không có ai xuống kiểm tra, người bên trong cũng không dám phát ra tiếng động.
Qua thật lâu sau, thuyền xuất cảng, hai mươi mấy người bên dưới bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bọn họ có thể đi lên boong tàu hoạt động.
Những kẻ có tiền sớm đã đặt trước phòng.
Đào tiên sinh thoát khỏi kiểm tra, thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn muốn đi lên, Diêu Nhạc Tâm cũng muốn lên theo.
Đào tiên sinh cười hỏi, "Ta lên trên là vì ta có phòng ở trên đó, chẳng lẽ ngươi cũng có sao?"
Diêu Nhạc Tâm không biết gì hết, nhìn về phía Tiểu Tô, "Tiểu Tô, chúng ta có không?"
"Có cái gì, ở lại đây thôi." Tiểu Tô chỉ về phía ghế dựa bọn họ vừa ngồi qua, "Chờ tới nơi ta sẽ bồi thường cho ngươi, phòng ở trên thuyền không dễ đặt."
"Ở lại đây?" Diêu Nhạc Tâm mặt đầy ghét bỏ, "Chúng ta phải ở lại nơi này mấy ngày?"
Tiểu Tô: "Ba ngày."
Diêu Nhạc Tâm tức dậm chân, "Ngồi ba ngày? M* ** ta không làm!"
Diêu Nhạc Tâm cau mày, nói muốn xuống thuyền, Tiểu Tô bị y chọc cho đau đầu, "Ngươi thích đi đâu thì đi, không muốn ở lại đây thì nhảy xuống biển, thoải mái."
Dù sao Diêu Nhạc Tâm cũng không có tiền đặt phòng, hiện tại càng không có phòng trống, đi lên trên cũng sẽ bị người ta đuổi xuống, ba ngày sau gã nhớ mang y xuống tàu là được.
Đào tiên sinh đi lên rồi, Diêu Nhạc Tâm đợi ở dưới đáy thuyền đến nửa đêm ăn không ngon ngủ không yên, cứng rắn đi lên boong tàu, Tiểu Tô liền mặc kệ y.
Gã đoán y sẽ trốn đến vũ hội tìm chút đồ ăn thức uống.
Diêu Nhạc Tâm quả nhiên lên boong tàu liền đi vũ hội, y muốn ăn buffet, nhưng kết quả y không có chìa khóa phòng làm chứng, phục vụ sinh liền không cho y vào.
Cách cửa kính nhìn thấy Đào tiên sinh đang uống cà phê, Diêu Nhạc Tâm kích động điên cuồng gõ cửa, "Đào tiên sinh, Đào tiên sinh!"
Đào tiên sinh đi tới mang Diêu Nhạc Tâm vào vũ hội ăn, không lâu sau liền mang y về phòng.
Tiểu Tô có người quen ở trên thuyền, nãy giờ cũng đang giám thị Diêu Nhạc Tâm.
Kỳ thật có đoán được y cùng Đào tiên sinh khẳng định sẽ chung phòng, nhưng không sao, Đào tiên sinh là người một nhà, sẽ không mang Diêu Nhạc Tâm đi nơi khác.
Đến lúc đó để Đào tiên sinh dụ dỗ Diêu Nhạc Tâm tiêu tiền trong sòng bạc, càng thêm thuận lợi.
Du Việt vừa theo Vạn Dương Trạch vào phòng xong liền tìm nước uống, "Cái món vừa nãy quá khó ăn, chẳng lẽ đó chính là khẩu vị mà xã hội thương lưu đang thích?"
"Đúng là có hơi khó ăn." Trong tay Vạn Dương Trạch còn bưng một đĩa bánh ngọt, vị rất ngon.
Du Việt nhào lên trên giường lớn, "M* ** nhiệm vụ này quá khổ, bắt ta ngủ ngáy sinh hoạt ở đáy thuyền tới ba ngày."
Vạn Dương Trạch nói, "Mấy ngày nay cứ ở cùng