Động tác của Vạn Dương Trạch hơi dừng lại, không dám tin hỏi, "Thật vậy chăng......"
Du Việt cảm thấy thái độ của Vạn Dương Trạch thật không thể hiểu được, "Thật vậy chăng? Có thể là giả sao? Ta cũng không phải loại người vì nhiệm vụ, vì bệnh của ngươi tốt lên mà tạm chấp nhận."
"Cũng phải." Vạn Dương Trạch nghĩ nghĩ, dán mặt lên trước ngực Du Việt, nói, "Ta chỉ không ngờ rằng......!ngươi lại nguyện ý ở bên ta."
Một lát sau, Vạn Dương Trạch nhỏ giọng: "Ta có hơi hối hận."
Trái tim của Du Việt giống như là đang ngồi tàu lượn siêu tốc, hết lên rồi xuống, "Ta đã đáp ứng ngươi, nguyện ý ở bên ngươi, ngươi lại nói hối hận?"
Vạn Dương Trạch: "Ta hối hận hiện tại mới nói cho ngươi, cảm giác đã mất đi rất nhiều cơ hội tâm ý tương thông."
Du Việt lại lần nữa thống khổ nhắm mắt lại.
Vì sao Vạn Dương Trạch lại biến thành vương tử nói lời âu yếm, mỗi câu nói đều khiến y mặt đỏ tai hồng.
Du Việt thử hỏi: "Ngươi có phải thật sự khôi phục ký ức không? Không phải là vì thấy ta đẹp, muốn trêu ta cho nên làm bộ quen biết ta đi?"
(dreamhouse2255)
"Chiếu gương đi, ngươi bọc giống như cái bánh trưng vậy." Vạn Dương Trạch hàm súc nói.
Du Việt vẫn không yên tâm hỏi: "Khi huấn luyện dã ngoại vì sao ngươi thứ nhất đếm ngược?"
Vạn Dương Trạch chớp chớp mắt, "Ngươi xác định muốn ta nói sao?"
Du Việt: "Ngươi hỏi như vậy, rất có khả năng là không biết."
Vạn Dương Trạch ghé sát vào tai y, nói, "Bởi vì ngươi tháo xuống thuốc cách trở khí vị, sau khi động dục dụ dỗ ta tiến vào kỳ phát tình."
Mặt Du Việt đỏ bừng lên, "Ngươi, ngươi đánh rắm, ngươi vốn đã ở trong kỳ mẫn cảm!"
Vạn Dương Trạch hỏi y: "Vì sao ta lại ở trong kỳ mẫn cảm ngươi không biết sao......!Cho nên ta mới nói ngươi cách Ngụy Phàm Lĩnh xa một chút, bởi vì hắn cũng tiến vào kỳ mẫn cảm, tác dụng của thuốc cách trở khí đối với Alpha đỉnh cấp hình như hơi khác biệt một chút."
Du Việt thật sự không biết tới chuyện này, lúc ấy Vạn Dương Trạch dùng thuốc ức chế nhiều như vậy là vì y, chỉ có mình cái tên Ngụy Phàm Lĩnh kia cả ngày gào thét oán trách y......
Tâm tư của Vạn Dương Trạch thật sự quá thâm trầm, cái gì cũng nhìn thấu, nhưng lại đều chôn ở trong lòng.
Du Việt tiêu sạch cảnh giác, "Hiện tại ta có hơi tin tưởng ngươi đã thích ta rất nhiều năm."
"Vì sao?"
(dreamhouse2255)
Việt Việt thở dài, "Ngươi ấy, chuyện gì cũng có thể giấu rất lâu, lại không nói gì hết, chuyện như là bởi vì thích ta làm ngươi cảm thấy mất mặt cho nên che giấu mấy chục năm, ngươi cũng làm được đi."
Vạn Dương Trạch lại cười, "Ta không có cảm thấy vì thích ngươi mà mất mặt, ngoại trừ sợ ngươi tức giận, ta không có cố kỵ gì."
Du Việt cảm thấy chính mình không có thẳng thắn thành khẩn như Vạn Dương Trạch, giống như thừa nhận mình thích Vạn Dương Trạch là một chuyện rất mất mặt vậy.
Chẳng lẽ là Vạn Dương Trạch không đủ đẹp trai sao?
Vậy khẳng định không phải.
Du Việt đảo đảo mắt, "Nhưng ngươi nghĩ kỹ, ta mới chỉ đáp ứng thử với ngươi mà thôi, nguyên nhân mà trường học đình chỉ chúng ta chính là chúng ta yêu đương, cho nên nếu thật sự muốn ở bên nhau, sau này trở về quan hệ có thể sẽ không được như trước, ngươi có thể tiếp thu không?"
Vạn Dương Trạch cũng nghĩ tới vấn đề này, ôm chặt lấy Du Việt, "Ngươi là của ta, ta liền thỏa mãn."
Du Việt vừa lòng nghĩ, vậy được rồi.
Hai người ôm nhau một lát, sau khi Tiểu Tô trở về chỉ nhìn thấy một mình A Chí.
(dreamhouse2255)
"Y đâu rồi?" Tiểu Tô hồ nghi hỏi.
Tiểu tử Diêu Nhạc Tâm kia quá thông minh, giương nanh múa vuốt lại xinh đẹp, hắn chỉ lo y sẽ bị người nào đó coi trọng, chạy mất.
A Chí cẩn thận nói, "Y......!Ta không biết."
"Không phải các ngươi đi cùng nhau sao?"
A Chí: "Có người......"
"Ta biết rồi, y nhất định lại đi tìm Đào tiên sinh, đúng là chết cũng không biết hối cải mà!" Tiểu Tô tức giận đi về phía phòng nghỉ của Đào tiên sinh.
Kết quả Đào tiên sinh không có trong phòng nghỉ của hắn, ngó ra ngoài, Đào tiên sinh mới vừa ra khỏi một ghế lô, khi ra sửa lại thắt lưng quần.
Kế đó, Diêu Nhạc Tâm cũng đi ra.
Từ trong ánh mắt liền lộ ra dáng vẻ mới vừa được đút no.
Tiểu Tô sợ Đào tiên sinh sẽ cho tiền Diêu Nhạc Tâm, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, nếu Diêu Nhạc Tâm thua tiền cho sòng bạc càng nhiều, Đào tiên sinh có thể nào sẽ luôn nguyện ý thay y trả hay không?
(dreamhouse2255)
Để như thế cũng được, Đào tiên sinh của cải phong phú, sâu không thấy đáy.
Hiện nay kiếm tiền bằng sòng bạc không còn được như trước, cần thêm càng nhiều người nguyện ý đầu nhập vào.
Tiểu Tô đi tới trước mặt Diêu Nhạc Tâm, hỏi, "Đào tiên sinh còn nhớ rõ ngươi?"
Diêu Nhạc Tâm thoải mái đáp, "Có nhớ hay không không sao cả, hắn thích con người của ta là được không phải sao?"
Tiểu Tô hồ nghi nhìn chằm chằm băng gạc trên mặt y, Diêu Nhạc Tâm tức giận nói, "Ta sắp có thể tháo băng được rồi, mỹ mạo của ta không phải là thứ này có thể che lấp được, Đào tiên sinh là người tinh mắt."
Không ngờ rằng Đào tiên sinh xoay người liền cho Diêu Nhạc Tâm một số tiền, "Nhưng ta vẫn không quen biết ngươi."
Sau đó thẳng thắn rời đi.
Diêu Nhạc Tâm tham lam đếm xem rốt cuộc được bao nhiêu tiền, mỹ mãn nói, "Đi thôi Tiểu Tô, không phải ngươi nói có cái đánh cuộc lấy tiền của ta không chơi nổi sao? Thế này có được không?"
Tiểu Tô nhìn danh tác của Đào tiên sinh, cao hứng gật đầu, "Đi, ta dẫn ngươi đi xem."
Vốn dĩ cũng đang muốn bẫy y chơi cục lớn hơn nữa.
(dreamhouse2255)
Trận đầu tiên, Diêu Nhạc Tâm thắng gấp đôi, vui vẻ muốn đi, kết quả bị bảo vệ của sòng bạc chặn ở cửa lầu một, không cho y rời khỏi, cũng không nói là xảy ra chuyện gì.
Diêu Nhạc Tâm thầm nghĩ, xong con bê, đây là thắng quá nhiều tiền người ta không cho chạy lấy người, Tiểu Tô cũng giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo nói, "Vậy ngươi chơi thêm chút đi, thắng xong liền đi không thú vị."
A Chí bên kia đã thua rối tinh rối mù, hắn vẫn đang muốn thắng lại.
Diêu Nhạc Tâm nói, "Được thôi, dù sao vận khí của ta vẫn luôn rất tốt, chơi thì chơi."
Quay lại lần nữa, Diêu Nhạc Tâm thua hết tiền vốn, sòng bạc ngỏ ý cho y mượn, Diêu Nhạc Tâm chơi đến đỏ mắt, đánh cuộc cả đêm.
Thua táng gia bại sản.
A Chí cũng tám lạng nửa cân.
Diêu Nhạc Tâm bị Tiểu Tô mang theo một đám người chặn ở cửa ngõ nhỏ.
Tiểu Tô hỏi, "Thế nào Diêu Nhạc Tâm, thua tiền không muốn trả nợ sao?"
Diêu Nhạc Tâm quật cường nói, "Ta nợ cái gì, ban đầu ta đã nói là không muốn đánh cược, ngươi luôn nói chỉ thắng thôi không thú vị, ta mới quay lại chơi, cho nên mới thua."
(dreamhouse2255)
"Hoá ra ngươi thua còn là vì ta!" Tiểu Tô cảm thấy khó có thể tin.
Diêu Nhạc Tâm chết không chịu thừa nhận, "Ta không có tiền, thua nhiều như vậy ai trả được!"
Tiểu Tô đi tới gần một bước, "Không trả nổi thì bán cái mông của ngươi đi, dù sao Đào tiên sinh cũng không phải là chưa cho ngươi tiền."
Diêu Nhạc Tâm: "Đ* ** ngươi, cả nhà ngươi mới bán mông! Lão tử cùng Đào tiên sinh là thật tình yêu nhau!"
Diêu Nhạc Tâm vẫn cảm thấy giữa y cùng Đào tiên sinh có tình cảm chân thành, Tiểu Tô cùng mấy bảo vệ nghe thế liền bật cười.
Tiểu Tô: "Vậy ngươi nghĩ xem nên làm sao trả lại số nợ này đi, không trả được thì mang nhà của ngươi đi thế chấp!"
Diêu Nhạc Tâm kinh hãi cực kỳ, "Con m* ** ngươi vẫn luôn chờ ngày hôm nay đi! Nhà của lão tử cả đời này cũng sẽ không bán!"
Tiểu Tô nhàm chán móc móc tai, "Lời này ngươi cứ giữ lại đi nói với Diêm Vương đi, soát người, tịch thu toàn bộ công cụ liên lạc của y lại!"
Du Việt được như ý nguyện bị ném vào phòng tối.
A Chí đã bị bắt vào đây.
(dreamhouse2255)
Nhìn thấy Du Việt bị ném vào, hắn hoảng loạn kéo lấy tay áo y, "Chơi đến đoạn sau ta vẫn luôn thua cược, khẳng định là bọn họ động tay động chân, ta đã nói không muốn chơi bọn họ cũng không chịu để ta đi, ta liền mãi luôn thua......"
Du Việt an ủi hắn, "Ta cũng như vậy."
Bọn họ lại nhìn mấy người khác trong phòng tối, bộ dáng đều rất mê mang bất lực.
Du Việt hỏi, "Các ngươi đều vì đánh bạc thua cho nên bị bắt vào đây sao?"
Có một nam sinh hình như đã bị đói bụng rất lâu nói, "Ta căn bản không muốn đánh bạc, là có người nói hỗ trợ giới thiệu công tác, mời ta tới......!Kết quả đưa ta tới đây nói muốn mang ta chơi, ta cảm giác giống như là mình bị đẩy đi vậy, luôn có người nói cho ta có thể thắng lại có thể thắng lại, thắng lại liền không nợ tiền, ta liền luôn muốn thắng lại......!Không ngờ rằng lại biến thành thế này, ba mẹ ta căn bản không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy chuộc ta......"
Nam sinh kia nói xong liền khóc lên.
Mặt vừa đen vừa bẩn.
Du Việt đếm, đại khái có mười mấy người, đều chen trên đất ngủ, đệm chăn rách tung tóe, một ngụm nước cũng không có.
Phần lớn đều có vết thương ở trên người,.
(dreamhouse2255)
Sòng bạc ẩu đả bọn họ rồi quay video gửi về cho người nhà, bức bách người nhà mau chóng lấy ra tiền chuộc.
Có nhà táng gia bại sản kiếm tiền chuộc người về, có nhà lại không kiếm ra được nhiều tiền như vậy, bọn họ liền bị nhốt tới tận bây giờ.
Người bị nhốt ở đây cơ bản đều không có khả năng bị chuộc về, cha mẹ chỉ có thể trông chờ vào công an.
Nhưng tình huống ở ngoài nước không tiện tra, quyền hạn của cảnh sát Nam Phong có hạn, lúc trước cũng từng có người ngầm trà trộn vào đây, nhưng bởi vì quá mức xảo quyệt cùng thuần thục, bị nhận ra là nằm vùng, ngay cả cửa sòng bạc cũng không mò tới được.
Cái mà sòng bạc muốn là tiền, không phải mạng người, cho nên địa điểm nhốt người thỉnh thoảng sẽ bị đổi đi, bọn họ uy hiếp người nhà nạn nhân, một khi báo cảnh sẽ giết con tin.
Du Việt phải biết được địa điểm cụ thể nơi nhốt người, cảnh sát mới có thể một lần hành động thành công cứu ra bọn họ, bằng không bắt nhầm sẽ trở thành nhược điểm bị người ta công kích.
Nhưng trên đường bọn họ tới đây vẫn luôn bị bịt mắt, không biết đã đi qua bao nhiêu con đường, toàn bộ thiết bị truyền tin cũng bị lấy đi.
Hiện tại người duy nhất có thể trông cậy vào chính là Vạn Dương Trạch.
Du Việt bảo A Chí đừng có đi tới đi lui, an tâm