Đào Thời Diên không dám tin những gì mà mình nghe thấy.
Hai ngày qua, anh có thể cảm nhận được cậu trai này rất có ý kiến với anh, suốt ngày đều tỏ thái độ với anh.
Mặc dù không biết ý kiến đó đến từ đâu, nhưng nghĩ sao cũng chẳng giống mấy câu mà Trình Hề vừa nói ra.
Đào Thời Diên khựng lại, anh chợt hiểu ra —— có phải là do anh từng giúp Trình Hề, nên mới cho đối phương ảo tưởng có thể tiếp cận anh không nhỉ?
Thật ra đối với anh mà nói những chuyện đó chẳng là gì, dễ như ăn cháo. Anh chọn giúp Trình Hề, là vì tai của cậu rất giống với ‘nhóc con’.
Cũng chỉ là loại cảm giác yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.
Mặc dù có khả năng là đối phương đã say, nhưng nếu để Trình Hề bước vào phòng mình lần thứ nhất, thì sẽ có tiền lệ, cho cậu không gian để tưởng tượng, sau này có thể sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba hoặc thậm chí là vô số lần nữa.
Anh không có ý nghĩ dư thừa nào với Trình Hề cả, đối với anh, Trình Hề chỉ là một hậu bối thích đi đường tắt, một anh bạn nhỏ chẳng ngoan ngoãn chút nào mà thôi.
Chẳng thà một đao chặt đứt gốc rễ của nó.
Đào Thời Diên hạ thấp giọng: “Cậu say rồi, về đi.”
“Rầm ——”
Nói xong, anh trực tiếp đóng cửa lại.
Nghe thấy lời Đào Thời Diên nói, cùng tiếng cánh cửa đập vào khung cửa, Trình Hề mới bất giác phản ứng lại ban nãy mình đã nói những gì.
Cậu gọi người ta là cưa cưa, nói mình là fan của người ta, muốn vào chiêm ngưỡng dung nhan của người ta.
… Cực kỳ lúng túng.
Đờ mờ, sao cậu lại uống rượu cơ chứ!
Chẳng thà chết quách đi rồi quên hết chuyện cho xong!
A a a a a a!!!
Trình Hề gào thét trong lòng, thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ từ chối quay show. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù có từ chối quay show, thì Đào Thời Diên cũng nhớ kỹ dáng vẻ ngu ngốc này của cậu rồi, từ chối có tác dụng đíu gì nữa chứ.
Muốn cầm búa đập cho mình ngất đi quá!
Hít sâu một hơi, Trình Hề xoa xoa gò má hơi nóng của mình, sợ bị Thẩm Ý ở phòng 201 phát hiện, nên định về phòng trước rồi hẵng đập ——
Vừa xoay người, thì nhìn thấy cửa phòng đóng chặt lại mở ra lần nữa.
Đào Thời Diên xụ mặt, trong giọng nói chẳng nghe ra chút cảm xúc nào: “Vào đi.”
Trình Hề giống như bị mộng du mà bước vào phòng 202.
Vali bày ra giữa sàn nhà đã cất gọn đi, máy sấy tóc cũng được để về chỗ cũ, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cậu không thích mùi thuốc lá, vừa sặc vừa hôi, nhưng giờ phút này lại cảm thấy mùi thuốc ở đây là ngoại lệ, mùi hương cực kỳ dễ chịu.
Thấy cậu trai ngẩn người đứng khựng tại chỗ, Đào Thời Diên hỏi: “Muốn tắm à?”
Tắm rửa… Trình Hề lập tức nhớ lại, trong nhà gỗ của mình không có phòng tắm, nên hôm qua có tới đây mượn phòng tắm.
Trình Hề thuận theo sườn núi mà lăn xuống, gật đầu.
“Lần sau muốn mượn phòng tắm thì cứ nói thẳng, không cần phải tìm cớ đâu.”
“…” Anh có cần phải nhai đi nhai lại thế không? Trình Hề bất chấp tất cả mà gật đầu.
Cậu trai uống rượu ngoan hơn trước nhiều, hai tay buông thõng dán sát dọc hai bên mép quần, đầu quả dưa nhỏ màu đỏ hơi cúi xuống, eo lưng thẳng tắp, giống như học sinh tiểu học bị thầy chủ nhiệm dạy bảo nhưng không chịu thua.
Thế là thầy chủ nhiệm Đào không định dạy bảo nữa, mà hất cằm chỉ về hướng phòng vệ sinh: “Đi đi.”
Trình Hề giống như được đại xá.
Cậu chuồn vào phòng tắm, thuần thục cởi quần áo. Nước dội xuống đầu, bỗng nhiên cậu nhớ ra mục đích lên tầng hai —— tìm kiếm mối quan hệ giữa việc cậu ngủ được và Đào Thời Diên.
Cậu cũng đâu có muốn lên đây tắm thật.
Nếu như Đào Thời Diên không cho cậu vào, cậu cũng chẳng thấy tiếc, nhưng giờ vào được rồi…
Tâm tư nhỏ của Trình Hề bắt đầu rục rà rục rịch.
Tiếc là, sau đó Đào Thời Diên không cho cậu cơ hội hành động nữa.
Chân trước vừa ra khỏi phòng tắm, chân sau cậu đã nghe Đào Thời Diên nói: “Lau tóc trước đi đã, lau khô tôi sẽ tiễn cậu về.”
?
Chuyện xuống tầng, ông đây cần anh tiễn à?
Không đúng, trọng điểm không phải là tiễn hay không tiễn, giờ mà về nhà gỗ thì cậu sẽ mất cơ hội tiếp cận Đào Thời Diên.
Cậu phải tìm cách ở lại phòng 202.
Cầm khăn mặt chầm chậm lau tóc, cậu nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có thể giả vờ say ngã xuống đất thôi.
Mặc dù hành vi này trông rất giống ăn vạ, nhưng cậu thực sự chẳng còn cách nào khác cả, Trình Hề khẽ cắn răng, để khăn xuống ——
Rồi đột ngột ngã xuống sàn nhà.
Động tác của cậu rất nhanh, nhưng Đào Thời Diên là ai chứ? Đây là người chính mắt nhìn thấy cậu trai này đang sấy tóc thì đổ gục xuống bàn đó!
Anh đã sớm chuẩn bị cho lần này rồi, nên tiến lên một bước thoải mái đỡ ở phía sau Trình Hề!
“… Cảm, cảm ơn nhé.” Trình Hề vội vàng vỗ quần áo đứng thẳng người lại, ngại ngùng mỉm cười nói.
Trên tay trống rỗng, Đào Thời Diên phát hiện ra eo của cậu trai này nhỏ đến mức một tay là có thể vòng chặt, anh khựng lại một lúc rồi nói: “Không cần khách sáo, nhưng tôi đề nghị cậu nên tới bệnh viện kiểm tra dây thần kinh biểu bì não đi.”
Trình Hề sửng sốt, anh có ý gì?
“Có lẽ da đầu cậu có giấu một cái công tắc nào đó,” Đào Thời Diên nói: “Đụng vào là gục.”
“…” Trình Hề nghẹn họng.
Ăn vạ không có kết quả, Trình Hề chỉ có thể để mặc Đào Thời Diên tiễn mình xuống tầng.
Thấy cậu trai uống say đã quay về nhà gỗ an toàn, Đào Thời Diên định quay về phòng lại bị người ta kéo cổ tay áo.
Dù sao cũng nói nhảm rồi, còn giả vờ say để bị ngã nữa, mặt mũi đã mất sạch sành sanh, Trình Hề khẽ cắn răng, dứt khoát đã không làm thì thôi mà làm thì phải làm cho đến cùng!
“Anh không được đi!”
Đào Thời Diên nhíu mày.
“Giờ tôi đau đầu lắm, muốn ói nữa, chắc là bị ngộ độc rượu rồi, anh mà không ở đây tôi ngất thì biết làm sao!” Dứt khoát đánh mất đạo đức luôn.
Đào Thời Diên muốn nói anh không phải bác sĩ, không chữa ngộ độc rượu được, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt xuống lại.
Hành vi của đối phương thực sự rất khác thường, chẳng thà anh ở lại đây xem thử người này định làm gì.
Nếu như muốn dụ dỗ anh, vậy thì anh có thể dạy bảo hậu bối như thế nào mới gọi là “Quang minh chính đại làm người”.
Theo ý Trình Hề, Đào Thời Diên ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong căn nhà gỗ, hai tay ôm lấy cánh tay, nhìn chằm chằm cậu trai.
Anh nhìn thấy cậu trai vui mừng hớn hở chạy lên giường, đắp chăn, quấn cả người lại thật chặt, không để lộ bất cứ vị trí có tính ám chỉ nào, chỉ để lộ ra mỗi cái đầu nhỏ.
Sau đó, cậu trai nhắm mắt lại.
Sau đó nữa….
Không có sau đó nữa rồi.
Lâu lắm rồi Trình Hề không trải qua cảm giác tinh thần thoải mái khi tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Thậm chí sáng sớm lúc Triệu Tiểu Đào gọi điện cho cậu, giọng của cậu còn rất nice, chẳng mang theo chút