“Khụ khụ khụ,” Trình Hề suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết, cậu trợn mắt nhìn giao diện nhật ký trò chuyện, mặt chợt đỏ bừng.
…Cái quỷ gì vậy?!
Cậu vội vã hỏi Triệu Tiểu Đào:
Trình Hề nghe lời chọt hai lần.
…..What the fxxk!
Không cần Triệu Tiểu Đào trả lời, cậu cũng biết wechat lại làm cái trò mèo gì rồi.
Chức năng này, dường như là đến để đòi mạng cậu vậy.
Cậu muốn xác nhận lại lần nữa với Triệu Tiểu Đào xem liệu có nhìn thấy hay không, còn không đợi cậu kịp đánh chữ, phía trên đã nhảy ra một tin nhắn.
Không cần phải hỏi nữa, Trình Hề đã biết rõ câu trả lời.
Đào Thời Diên nhìn thấy rồi!
Cậu hít sâu một hơi, hai tay gõ trên bàn phím, 20 giây sau lại ỉu xìu lấy tay ra.
Biểu hiện không gõ nổi chữ này giống như đang bị ung thư lúng túng giai đoạn cuối vậy.
Nhưng Đào Thời Diên không tha cho cậu.
Trình Hề: “…..”
Cà khịa cậu nhìn trộm chứ gì?
Mặc dù cậu nhìn trộm Đào Thời Diên thật, nhưng cậu không thể thừa nhận được, bị họ Đào bắt được nhược điểm thì không tốt lắm.
Lỗ Tấn từng nói, không trả lời ngang với ngầm thừa nhận, phải nghĩ kế mới được.
Con ngươi chuyển động, Trình Hề nghĩ ra một cách cực tốt vừa có thể che đậy chuyện nhìn trộm, vừa có thể làm Đào Thời Diên mắc ói, đúng là một hòn đá giết chết hai con chim.
Đào Thời Diên tưởng cậu nhóc sẽ không trả lời, nên lúc nhìn thấy tin nhắn anh khựng lại một lúc:
Trình Hề phát hiện ra người này thực sự thù rất dai.
Gửi xong, Trình Hề cố nhịn sự mắc ói mà kiểm tra lại lần nữa, cảm thấy mình xài mấy cái ~ với emo thiệt là giỏi quá đi.
Tên khốn kiếp, để xem anh trả lời thế nào, hahaha!
Quả nhiên, đợi một lát, wechat chẳng có động tĩnh gì cả, chắc Đào Thời Diên bị cậu làm mắc ói quá rồi.
Tưởng tượng dáng vẻ Đào Thời Diên tức giận đến mức đau gan, tâm trạng Trình Hề rất tốt định đi xuỵt xuỵt.
“Rrr Rrr ——” Điện thoại rung lên một tiếng.
Năm phút sau, hai người một người ngồi bên mép giường, một người ngồi trên ghế, khoảng cách vật lý hơn 1m, rất giống với cảnh tượng thẩm vấn phạm nhân trong phòng tra tấn.
Trình Hề nhìn bộ đồ ngủ gấu nhỏ Triệu Tiểu Đào mang theo cho mình, rồi lại liếc trộm bộ đồ ngủ bằng tơ tằm của người ngồi đối diện, cảm thấy khí thế của mình kém người ta tận một đoạn dài.
Đào Thời Diên mở lời trước: “Không phải cậu muốn ngắm tôi sao, cúi đầu như thế ngắm được à?”
Trình Hề: “Được mà.”
Đào Thời Diên “Ồ” một tiếng: “Vậy chắc là cậu có thiên nhãn rồi.”
Trình Hề: “…”
Rất muốn nói một tỷ câu đê ma ma!
Nhưng cậu bị chứng mất ngủ giày vò 16 năm, giờ chỉ có Đào Thời Diên mới có thể làm cậu yên giấc, nên tạm thời không thể đắc tội với người ta được.
Trình Hề uất ức muốn kết thúc chủ đề, nên vừa ngáp vừa đứng dậy.
Đào Thời Diên nhíu mày: “Đi đâu đấy?”
“Đi tiểu!” Không trêu được thì trốn không được hả trời.
Không thèm quan tâm đến phản ứng của Đào Thời Diên, Trình Hề trực tiếp đi đến phòng vệ sinh. Đóng cửa lại, cậu oán hận coi bồn cầu là Đào Thời Diên.
Tiểu xong rửa sạch tay, Trình Hề không đi ra ngoài, mà tựa trên cửa phòng vệ sinh lặng lẽ ngâm nga hát. Đào Thời Diên không giống người có kiên nhẫn, không chừng thấy cậu mãi không ra, đợi không nổi nữa sẽ đứng dậy về cũng nên.
Sự thật chứng minh cậu đoán rất chuẩn, thấy anh bạn nhỏ bặt vô âm tín, Đào Thời Diên thử hỏi: “Trình Hề?”
Phòng vệ sinh im lặng như tờ.
Đợi thêm mười phút nữa, Đào Thời Diên hỏi lại, kết quả vẫn như vậy.
… Không phải té xỉu đấy chứ?
Để giữ dáng, bình thường nghệ sĩ đều ăn rất ít, Đào Thời Diên từng nhìn thấy cảnh tượng diễn viên cùng đoàn phim hạ đường huyết té xỉu không chỉ một lần. Sắc mặt hơi trầm xuống, anh đi đến trước cửa, giơ ngón tay lên gõ mấy lần.
Lúc này rốt cục cũng có tiếng động, bên trong vang lên tiếng ngâm nga khe khẽ, không nghe rõ nội dung, rất yếu ớt.
Đào Thời Diên vội vàng mở cửa ra: “Tôi dẫn cậu đi bệnh ——”
Chữ “viện” vẫn chưa ra khỏi miệng, một cơ thể theo cánh cửa lảo đảo mấy bước, thuận thế té vào trong lồng ngực anh!
Đào Thời Diên theo bản năng ôm eo đối phương.
Đây không phải là lần đầu tiên chạm vào eo cậu nhóc, nhưng lại là lần đầu tiên tiếp xúc tứ chi với Trình Hề trong trạng thái thả lỏng. Vòng eo, thậm chí là cả người của cậu nhóc đều rất mềm mại, vì sợ ngã sấp mặt, nên hai tay vô thức quấn lấy cánh tay anh.
Như chú mèo nhỏ đang ỷ lại chủ nhân.
Sắc mặt Đào Thời Diên không vui, thủ đoạn này đẳng cấp quá thấp, nên lâu lắm rồi không có ai thèm dùng. Anh đỡ vai Trình Hề, định đẩy cậu ra.
Rồi chợt nhìn thấy cậu nhóc giương chiếc cằm trắng như tuyết lên, mở to mắt mệt mỏi nhìn anh.
Sau đó cúi đầu chui vào hõm vai anh.
Ngủ thiếp đi.
Mất rồi.
Đào Thời Diên: “…”
Anh hơi nghi ngờ, có lẽ cậu nhóc là fan của mình thật.
Là kiểu fan thích anh đến mức… muốn ngủ luôn ấy.
Trình Hề ôm cánh tay anh quá chặt, Đào Thời Diên phải mất rất nhiều sức lực mới kéo được cậu lên giường. Kết quả lúc vào đến ổ chăn người nọ vẫn không chịu buông tay, không ôm được cánh tay anh, bèn kéo ống tay áo anh không tha.
Một đầu tóc đỏ rối xù, lông mày nhíu lại, nhưng khóe miệng lại giãn ra. Giống như một chú mèo hoang nhỏ khó khăn lắm mới tìm được chủ nhân, muốn cố gắng níu lấy chút ấm áp cuối cùng.
Thế là đợi cậu ngủ say, Đào Thời Diên mới rời đi.
Lúc đi về vẻ mặt anh cực kỳ phức tạp.
Ngày hôm sau, với sự hỗ trợ kinh phí gấp bốn lần nhiệm vụ của nhóm C, bữa tiệc rượu được tổ chức thành công. Alice và Carl hạnh phúc ôm hôn nhau trước sự chứng kiến của bạn bè.
Khách mời ngạc nhiên, hỏi đạo diễn Lưu mới biết, hai diễn viên này là người yêu của nhau.
Cho dù trong hay ngoài câu chuyện, thì hai nhân vật chính đều viên mãn, người tham gia vào câu chuyện cũng đã đến lúc xuống khỏi sân khấu. Trạm đầu tiên của《Hành trình》kết thúc hoàn mỹ, nhóm C dùng