"Người bệnh" phản ứng quá khốc liệt, kế hoạch diễn tập lúc ban đầu giờ đã rối loạn hết cả lên, địa điểm diễn tập của trường Nhất Trung đang từ ngay ngắn trật tự, chợt biến thành một đống hỗn loạn ồn ào, có tiếng cười, tiếng mèo kêu, còn có cả tiếng ai đó đang kêu gào thảm thiết.
Đám người tham quan: "......"
Ngô chủ nhiệm khen không nổi nữa, nụ cười trên mặt cũng chẳng giữ được nữa rồi: "...... Tóm lại, hai đứa chúng nó rất đặc biệt."
"Bỏng chết cha tôi rồi, cậu mới không có lương tâm á." Tiêu Ngạn cầm cốc giấy trên bàn lên ném vào thùng rác, lúc này mới nhớ ra mic vẫn còn đang mở.
Hai gã học sinh rất đặc biệt lúc này mới bắt đầu tắt mic, luống cuống tay chân thu dọn đống hỗn độn trên bục phát biểu, màn hình chiếu sau lưng hai người vẫn còn đang mở, ngừng ở một slide ppt mà Lạc Tri Dư vừa mới chuyển qua. Slide này nền trắng chữ đen, rành mạch viết "Khi gặp chuyện gì đó, nhất định phải giữ vững tinh thần".
"Hai đứa nó đang nói cái gì vậy?" Trương Thự nhón chân nhìn xung quanh, "Ngạn ca làm gì Lạc Tri Dư rồi hả?"
"Không biết nữa." Phàn Việt kéo Trương Thự trở về, "Nhanh lên, mày lên thế chỗ Bánh Trôi làm người bệnh đi."
Trương Thự vừa mới chạy lên thay thế Thang Nguyên nằm trên cáng, Thang Nguyên đã từ phía bên kia gào thét chạy qua, một con mèo béo ú nhảy lên người Trương Thự, phóng đi.
Phàn Việt: "......"
"Sao dạo này trường học nhiều mèo vậy, biết vậy lúc nãy tôi đã đóng vai người bệnh rồi, nằm đấy cho bớt việc." Mu bàn tay Lạc Tri Dư bị nước trà đổ vào đỏ thành một khối, "Vẫn còn đau đây này, anh bị bỏng chỗ nào, có nghiêm trọng không?"
Lúc ly giấy bị hất đổ, ai cũng dính chưởng, một nửa hắt vào mu bàn tay Lạc Tri Dư, nửa còn lại hắt lên quần Tiêu Ngạn.
"Không sao......" Tiêu Ngạn lắc đầu, gõ vài cái lên bàn phím máy tính, đổi trang ppt.
"Lại đây cho tôi nhìn tí được không?" Hôm nay Lạc Tri Dư chỉ làm có hai việc, một pha trà hai đổi trang ppt, chén trà đổ làm cho cậu có chút áy náy, hư tình giả ý cũng được, thật tình thật lòng cũng được, dù sao cậu cũng phải quan tâm Tiêu Ngạn một chút.
Tiêu Ngạn bị câu hỏi này của cậu làm cho giật mình, lui về phía sau một bước, ánh mắt mang vài tia tâm tình phức tạp dừng lại trên người Lạc Tri Dư, trông giống như đang ghét bỏ lắc đầu.
Lạc Tri Dư: "?" Tôi có đạo đức giả hay gì đâu.
"Lạc ve sầu." Tiêu Ngạn lau khô ghế ngồi của mình, ngồi xuống, "Cậu đúng là một trên nhóc lưu manh."
"Tôi làm sao lại......" Lạc Tri Dư muốn lật bàn phản bác, lại nhớ tới mấy cái kết quả mình vừa tìm kiếm được hôm qua, lập tức cứng họng, ngậm mồm nhanh tới nỗi đến cả Tiêu Ngạn cũng phải cảm thấy ngạc nhiên.
Hai tên không có năng lực khống chế hiện trường phải hợp tác với nhau, Tiêu Ngạn mở mic, Lạc Tri Dư tiếp tục lật trang, cố nói cho hết mấy trang cuối cùng mặc dù chẳng còn ai có tâm trí để nghe nữa. Cũng may, đúng lúc bài thuyết trình vừa kết thúc, tiếng chuông vào lớp học liền vang lên.
Sân thể dục ồn ào dần dần an tĩnh lại, học sinh các lớp xếp thành từng hàng, tự giác đi về lớp học.
"Hai người lúc nãy vừa làm gì vậy?" Phàn Việt chạy chậm vài bước, đuổi theo bọn họ.
"Đổ nước sôi." Lạc Tri Dư còn đang xoa xoa mu bàn tay của mình, "Anh cho rằng bọn tôi đang làm gì chứ?"
"Quả nhiên." Phàn Việt như trút được gánh nặng, "Tôi đã bảo hai cậu thật sự rất thuần khiết mà."
Lạc Tri Dư: "...... Ờ."
Tiêu Ngạn: "......"
Bởi vì lần diễn tập phòng chống động đất này xảy ra cực kỳ nhiều biến cố, cho nên không hoàn thành được mục đích muốn phổ cập kiến thức khoa học cho học sinh, nhà trường quyết định chọn một ngày khác diễn tập lại, tấm bảng đen có viết tên của Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư cõ lẽ sẽ phải để trước cổng trường thêm một khoảng thời gian nữa.
Diễn đàn trường trung học Nhất Trung ——
" Đây là buổi thuyết trình tuyệt vời nhất tôi được thấy từ lúc vào Nhất Trung tới giờ ha ha ha ha. "
Lầu 1: Mặt thầy Ngô lúc đó tái mét luôn ha ha ha ha, tôi nhìn cũng thấy đau lòng thay ông ấy, làm công tác giáo dục mà lại gặp phải hai tên bất hạnh này. Đầu-chó.jpg
Lầu 2: Bình thường mà, đại ca cậu nói quá lời rồi đó, chờ đến lúc có kỳ thi quốc gia đi rồi biết, hai người bọn họ rất có khả năng sẽ mang vinh quang về cho trường. Tôi chỉ đau lòng mỗi Bánh Trôi thôi, làm một dũng mãnh A thật sự không dễ dàng mà, chạy vòng quanh sân thể dục ba vòng mới trốn được con mèo ú kia.
Lầu 3: Lạc Tri Dư với Tiêu Ngạn đều tấu hài như nhau vậy, mỗi khi tôi sắp tin tưởng hai người bọn họ thuần khiết, bọn họ lại tiếp tục làm ra trò khác người hơn. Đầu-chó.jpg
Lầu 4: Bọn họ chỉ làm đổ nước sôi thôi mà, mọi người dừng lại đi, dẹp cái ý nghĩ bậy bạ trong đầu mình lại, độ phù hợp tin tức tố 0% thì mong chờ cái gì chứ.
Lầu 5: Đồng ý hai tay hai chân với lầu 4, hai người bọn họ không có khả năng, nói cho vui thì được, chứ thành sự thật thì không thể nào.
Lầu 6: Được rồi, nếu hai