"Tao cứ tưởng mày đã mất hứng thú với anh ta rồi." Hai người kiểm tra xong liền chạy qua khu dạy học, Tỉnh Hi Minh hỏi, "Lần trước rủ mày lên lầu xem, mày lại tỏ ra đam mê học tập, tao còn tưởng mày đã quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, từ nay về sau không trêu chọc Tiêu Ngạn nữa chứ."Ai mà biết được tên này chỉ có một ngày hôm đó là hành xử khác thường, còn những ngày khác vẫn giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, luôn điên cuồng tìm cách chọc phá Tiêu Ngạn.
"Tao chỉ muốn chào hỏi anh ta một cái thôi." Lạc Tri Dư xoa xoa đôi tay nhức mỏi do cật lực làm bài hai ngày nay của mình, trên mặt còn mang theo vài tia tiếc nuối, "Đáng tiếc vừa rồi không thành công."
"...... Mày đã từng thấy ai chào hỏi như vậy chưa? Người bình thường sẽ chào hỏi như cách mày vừa làm sao?" Tỉnh Hi Minh thật sự không thể hiểu nổi cái kiểu thăm hỏi đặc biệt này của thằng bạn, "Đừng dùng ánh mắt vô tội kia để nhìn tao nữa, mày lúc nãy vẫn còn có chút tiếc nuối đúng không?"
"Gặp qua rồi mà." Lạc Tri Dư nói một cách đương nhiên.
"Ai?" Vậy mà còn có người làm tương tự Lạc Tri Dư à?
"Bản thân Tiêu Ngạn đó." Lạc Tri Dư nói, "Mày không biết đâu, lúc trước anh ta toàn làm vậy với tao, hồi đó tiểu học tao học ngoại trú, anh ta học ở trường học kế bên, nhà bọn tao ở chung một tiểu khu, tan học phải đi qua một cung đường, anh ta chỉ cần nhìn thấy tao một lần, sẽ ném một lần, hư thật sự."
Tỉnh Hi Minh: "......" Thật là nói không nên lời, hai người ai cùng thiếu đánh hết.
Trong văn phòng tổ chấm bài thi năm nhất, khuôn mặt Ngô chủ nhiệm mang theo vẻ kinh ngạc, nhận lấy bài thi Tiêu Ngạn đưa qua.
Trên mặt Tiêu Ngạn rõ ràng viết bốn chữ "Công bằng vị tha", không nhìn ra nửa điểm khác thường nào.
Ngô chủ nhiệm: "......"
Có thể thấy được, chủ nhân của tờ giấy thi này, đã trải qua một quá trình từ "Tôi muốn viết chữ thật đẹp" thành "Tôi viết chữ là được rồi" trong phần viết tự luận, một tờ giấy chứa mấy hàng chữ cong cong xiêu vẹo khác nhau, trông cứ như "Một đàn cò trắng bay về phía chân trời" đầy khí thế, nhìn qua thì rất loạn, nhưng nhìn kỹ thì lại có chút chỉnh tề đến kỳ lạ.
Miễn cưỡng cũng có thể xem được, đâu đến mức phải đổi bài?
Nhưng dù sao thì cái yêu cầu nhỏ này, Ngô chủ nhiệm vẫn đáp ứng được.
"Được, em đổi bộ khác đi." Phần bài thi kia của Tiêu Ngạn bị Ngô chủ nhiệm truyền xuống cho tổ giáo viên chấm, Phàn Việt chia nửa chồng bài thi của mình ra, đưa cho Tiêu Ngạn.
"Vất vả mọi người quá." Ngô chủ nhiệm nói, "Chờ đến kỳ thi tập trung thì tốt rồi, sẽ có máy kiểm tra đáp án, không cần chúng ta phải chấm bằng tay."
Tiêu Ngạn nhận lấy tập bài thi mới, bút đỏ trong tay phê cực nhanh, cục giấy nhỏ lúc nãy vừa lấy được từ trong tay Lạc Tri Dư bị hắn vứt sang một bên. Lạc Tri Dư không viết nhiều thứ có liên quan đến bài thi vào trong giấy nháp lắm, mà ngược lại chỉ cầm một cây bút chì, vẽ cái cây bạch quả bên ngoài cửa sổ kia cùng với vô số thứ linh tinh khác.
Cũng không biết lúc thi Lạc Tri Dư suy nghĩ cái gì, thứ cậu vẽ trên nhánh cây không phải là lá bạch quả, mà là một đám quả quýt lúc nhúc xum xuê.
Vài vị giáo viên vừa phê bài thi vừa nói chuyện phiếm, không biết làm thế nào, đề tài đột nhiên chuyển đến trên người các học sinh.
"Tin tức tố của thằng bé Thang Nguyên này, tôi hâm mộ chết mất, nếu tôi có tin tức tố giống vậy, tôi sẽ không lo bị mèo xa lánh nữa rồi."
"Tin tức tố mùi bạc hà mèo của nhà nó là do di truyền ạ." Phàn Việt thường xuyên ra vào hội học sinh, nên cũng khá thân thiết với các thầy cô, lúc tám chuyện cũng có thể chen vào vài câu, "Ai ngờ truyền đến đời của nó, nó lại sợ mèo."
"Ký túc xá của bọn em thường có mèo tới tham quan." Tiêu Ngạn tính xong tổng điểm, liền điền lên ô mục ở đầu bài thi, "Thang Nguyên mua không ít thức ăn cho mèo, lấy ra dụ vài con mèo lớn nhỏ hay xuất hiện trong trường."
"Lại nói tiếp." Ngô chủ nhiệm hướng ánh mắt về phía Tiêu Ngạn, "Tiêu Ngạn, em và Lạc Tri Dư dạo này còn có vui vẻ ở chung không?"
Âm thanh nói chuyện của tổ chấm bài trong văn phòng chợt bị cắt đứt, mọi người đều hướng mắt về phía Tiêu Ngạn.
"Vẫn ổn ạ." Tiêu Ngạn nói.
"Thế thì được, thầy an tâm rồi." Ngô chủ nhiệm rất vui mừng, "Tôi thấy hai em dạo này cũng không đánh nhau nữa, đứa nhỏ Lạc Tri Dư này mặc dù có chút nghịch ngợm, nhưng bản chất thực ra không xấu, nếu các em có thể hòa đồng ở chung, em ấy chắc hẳn sẽ là một người rất đáng giá để trò chuyện cùng."
Phàn Việt: "......" Hẳn là rất đáng giá.
"Được ạ." Phàn Việt nghe thấy thằng bàn ngồi cùng bàn của cậu ta trả lời rất nghiêm túc, "Thân là đối tượng trọng điểm cần phải chú ý của Nhất Trung, em bảo đảm sẽ hòa đồng với Lạc Tri Dư, không gây thêm phiền phức cho trường nữa."
Lạc Tri Dư vừa làm xong bài thi cũng không quay về ký túc xá, cậu ngồi ở kế bên sân thể dục xem Tỉnh Hi Minh đánh cầu lông với một nữ sinh Beta của lớp một, ở khu sinh hoạt không ai kiểm điện thoại, bên phía khán đài này cũng chỉ có một mình cậu, nên Lạc Tri Dư thoải mái dựa vào ghế, cầm di động mở nhạc.
Omega lớp sáu năm nhất Nghiêm Tử Hàm quan sát cậu thật lâu, rốt cuộc nhịn không được bước tới: "Sao cậu không ra đánh cầu, cậu tới đây chỉ để hóng gió thôi hả?"
"Không hóng gió, cũng không đánh cầu, tôi chỉ ngồi đây thôi." Lạc Tri Dư dịch sang phía Nghiêm Tử Hàm một chút, dùng móng vuốt vỗ cái bẹp lên bả vai Nghiêm Tử Hàm, "Sao che tin tức tố kín mít vậy, cho tôi ngửi tí đi."
Tin tức tố mùi vị que cay, Lạc Tri Dư cảm thấy rất hiếm lạ.
Nghiêm Tử Hàm bị cậu dọa sợ: "Cái đệt, thật mất công cậu là Omega."
"Làm gì vậy, nhóc lưu manh." Một bàn tay duỗi tới, bắt được cổ áo Lạc Tri Dư, lôi Lạc Tri Dư trở về chỗ cũ.
"Có làm gì đâu?" Lạc Tri Dư không cần quay đầu cũng biết đó là ai.
Tiêu Ngạn buông tay ra, ngồi xuống bên cạnh Lạc Tri Dư, vặn mở nắp chai nước khoáng trên tay, ngửa đầu tu vài ngụm nước: "Đúng lúc hai cậu đều ở đây, chúng ta bàn một chút về poster với bảng tin của đại hội thể thao mùa thu năm nay đi."
"Được nha, Lộ Lộ hôm đó cũng tới, chúng ta mấy người cùng nhau nói chuyện thì hiệu suất sẽ cao hơn." Tỉnh Hi Minh dưới sân vẫy tay với Nghiêm Tử Hàm, cậu ta đứng dậy, "Tôi đi đánh cầu một lát, hai người nói trước đi."
Nghiêm Tử Hàm bước ra khỏi khán đài, để lại hai người Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn ở lại khu vực này.
"Tôi không có gì để nói với anh hết." Lạc Tri Dư vẫn còn hận chuyện lúc nãy bị nắm cổ áo.
"Tôi cũng không có gì để nói với