Edit: Juri
Diễn đàn trung học Nhất Trung ——
"Chủ lầu theo đuổi Lạc Tri Dư thất bại, ai đó làm ơn hãy cho một cái ôm an ủi đi."
Lầu 1: Là tôi không xứng đáng, thành tích của tôi không xứng với em ấy, trong mắt Lạc Tri Dư không hề có Alpha, em ấy chỉ yêu học tập, lúc nãy tôi đi ngang qua cửa lớp em ấy, em ấy thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Lầu 2: Đừng như thế chứ, nếu muốn bàn về thành tích, thì chỉ có một mình Tiêu Ngạn xứng đôi thôi, giáo thảo của chúng ta lớn lên không những đẹp trai mà còn học giỏi nữa, trường học kế bên ai cũng biết tới cậu ấy.
Lầu 3: Đừng mang giáo thảo ra làm gì, hai người bọn họ thoạt nhìn thường xuyên dính cùng nhau thôi, chứ nếu các cậu dịch sát vào một chút, có thể nghe thấy bọn họ đang chửi nhau đấy. Không hổ là cặp đôi có độ phù hợp tin tức tố gần bằng không.
Lầu 4: Chủ lầu từ bỏ chưa? Tôi muốn thử xem, bàn về độ nghêng của chữ viết, tôi cảm thấy tôi rất xứng đáng.
Lầu 4: Lạc Tri Dư yêu học tập? Chủ lầu cậu lừa tôi à, trên đời này ai cũng biết, không phải cứ sở hữu thành tích tốt thì sẽ yêu học tập đâu, chắc chỉ là mẹ của bọn họ quá nghiêm khắc thôi.
Lầu 5: Đều im lặng hết đi, Lạc Lạc của chúng tôi một tháng viết hết một quyển vở luyện chữ, các anh tưởng cậu ấy dễ dàng lắm sao?
Trong phòng học lớp ba năm hai, Tiêu Ngạn thu dọn cặp sách của mình, đặt tờ giấy xin phép nghỉ tiết học buổi tối lên trên bàn, cùng Phàn Việt ra khỏi phòng học.
"Đêm mai tới tổ tụi mình trực nhật." Lúc Tiêu Ngạn vừa ra khỏi phòng học, liền liếc mắt nhìn thời gian biểu cạnh cửa, "Đến lúc đó đừng quên."
"Không quên được đâu." Phàn Việt ngáp một cái, "Chẳng qua thứ sáu tuần này có đợt tổng vệ sinh, lượng công việc khá nhiều, cũng may đêm mai không có tiết tự học buổi tối, tổng vệ sinh xong là tới cuối tuần rồi, vừa kịp về nhà."
"Mày có về không, về thì đi cùng nhau đi." Phàn Việt đề nghị.
"Mày về một mình đi." Tiêu Ngạn nói, "Tao còn phải giám sát các bạn nhỏ năm nhất làm công tác hội học sinh nữa."
"Công tác hội học sinh...... Thôi chết, lát nữa có họp hội cần phải dùng đến USB, mà USB của tao để trong túi bộ đồng phục khác rồi." Phàn Việt vỗ đầu, "Là về phương án hợp tác với các anh chị năm ba đó."
"Lần trước lúc mày gửi tao xem, tao hình như có sao chép lại một bản lưu trong điện thoại, chờ tí nữa dùng điện thoại tao thuyết trình." Tiêu Ngạn nói, "Đều là người một nhà, không sao hết."
"Cũng đúng." Phàn Việt gật đầu, "Mày vẫn là người đáng tin nhất, đại hội thể thao phải chuẩn bị nhiều thứ, làm xong mấy chuyện này nữa thôi, là sẽ không còn bận nữa, chúng ta cũng có thể chuyên tâm học tập rồi, mặc dù tao chả muốn chuyên tâm học tập tí nào."
Hai người xuống dưới lầu, đi ngang qua phòng học lớp ba năm nhất. Chỉ thấy Lạc Tri Dư đang cầm bút, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ gì đó lên trên mặt giấy. Tiêu Ngạn dừng chân, đứng bên cửa sổ nhìn cậu một lát.
Dưới ánh đèn sáng chói, sườn mặt thiếu niên trông rất ôn hòa. Cậu khẽ nhíu mày, thậm chí còn vô ý cắn môi dưới, như thể đang gặp một câu hỏi khó trả lời.
"Anh muốn em gọi cậu ấy không?" Một cậu học sinh bên cửa sổ nhận ra hắn.
"Không cần." Tiêu Ngạn lắc đầu từ chối, cùng Phàn Việt rời đi, "Đừng quấy rầy cậu ấy."
"Nhìn không ra nha." Phàn Việt chưa từng thấy Lạc Tri Dư nghiêm túc thế này bao giờ, "Em ấy ngày thường quậy như giặc vậy, thế mà tới tiết tự học buổi tối lại nghiêm túc một cách lạ kỳ, đầu cũng không thèm ngẩng lên."
"Khó nói được." Lạc Tri Dư của thường ngày, mặc kệ bên ngoài cửa sổ có thứ gì đi ngang qua, cậu đều sẽ quay đầu lại hóng hớt, hôm nay đúng thật là có chút khác thường.
Không biết Lạc Tri Dư đang rối rắm cái gì, Tiêu Ngạn gửi tin nhắn cậu cũng không trả lời ——
[ Quả quýt thúi ]: Nhìn cái gì vậy? Sao nghiêm túc thế? Cười-xấu-xa.jpg
[ Quả quýt thúi ]: Mặt-đầy-dấu-chấm-hỏi.jpg
"Mày thì thầm một mình cái gì vậy?" Tỉnh Hi Minh nghe thấy âm thanh tự hỏi của Lạc Tri Dư, "Khó đến vậy sao?"
"Tao vừa làm một bài đúng sai, kết quả tao làm sai hết luôn." Lạc Tri Dư trước giờ chưa từng thấy cái sách đáp án nào làm ăn sơ sài đến như vậy, "Tao nghĩ đống đáp án này không đúng đâu."
"A? Sai hết luôn?" Kiểu làm sai toàn bộ như Lạc Tri Dư này cực kỳ hiếm thấy, bởi vậy liền khiến cho Tỉnh Hi Minh chú ý. Cậu duỗi tay sang phía Lạc Tri Dư, bảo, "Đưa tao nhìn xem, tao nói mày nghe này, tao cực kỳ thấu hiểu cảm xúc lúc này của mày, lúc tao làm bài tiếng Anh điền vào chỗ trống ấy, nếu làm sai đến năm sáu câu, tao cũng sẽ cảm thấy đáp án sai chứ không phải là tao sai như mày vậy."
"Sau đó mày phát hiện đáp án sai hả?" Lạc Tri Dư hỏi.
"Không." Tỉnh Hi Minh bi đát lắc đầu, "Loại tình huống này, thông thường toàn là tao sai ngay từ lúc mới đặt bút viết."
Lạc Tri Dư: "......"
Tỉnh Hi Minh đọc xong