Edit: Juri
"Đừng nhắn tin nữa, lại đây tôi nhìn xem." Tiêu Ngạn buông di động xuống, đón lấy Lạc Tri Dư.
"Ò, được." Lạc Tri Dư vẫn còn đang gài dây an toàn ở hàng ghế sau. Cậu hơi cúi đầu xuống, mở cổ áo ra, lộ miếng băng gạc phía sau cổ.
Cần cổ Lạc Tri Dư rất trắng, miếng băng gạc dán trên đó còn thấm vài vạt đỏ thẫm, thưa thớt như thể cánh hoa đào ướt nhẹp sau cơn mưa. Tiêu Ngạn có chút hối hận, mỗi lần hắn đùa giỡn với Lạc Tri Dư đều thích xoa nắn vuốt ve eo và cổ người ta, trong lòng còn thích nhìn Lạc Tri Dư cười cười, vừa xin tha vừa né tránh. Hai người bọn họ thường xuyên làm như vậy, lúc xuống tay đùa giỡn cũng có chút không nặng không nhẹ, cho nên hắn quên mất Lạc Tri Dư trong giai đoạn này sẽ dễ bị bắt nạt hơn ngày thường.
"Là tôi không tốt." Lần đánh dấu sau, hắn nhất định phải giữ chặt Lạc Tri Dư lại, không thể để cậu lại lộn xộn như khi nãy nữa.
Thiên tính của Alpha là một thứ gì đó cực kỳ ác liệt. Lý trí thì chứa đầy tội lỗi, mà đáy lòng thì lại kêu gào muốn bắt nạt người ta. Hai thứ cảm xúc áy náy và không thỏa mãn trái ngược nhau này, cứ thế mà song song tồn tại ở sâu tâm trí hắn.
"Kỹ thuật không ổn nha anh Ngạn." Lạc Tri Dư thở dài một tiếng, "Coi như anh lấy tôi làm đồ luyện tập đi."
Tài xế dựng lỗ tai lên, lặng lẽ nhìn kính chiếu hậu.
"Không cho nói nữa, nghe chưa." Tiêu Ngạn cách một lớp băng gạc, nhẹ nhàng xoa cổ Lạc Tri Dư, "Nói nhiều quá."
Trong sách gách giáo khoa có nói, động tác xoa xoa này có thể giúp trấn an cảm xúc cúa Omega, giảm bớt sự khó chịu lúc Omega đang trong kỳ động dục.
Lạc Tri Dư thoải mái nhắm hai mắt lại, cơn đau sau cổ dần dần dịu xuống, thay vào đó chính là một loại cảm giác ỷ lại và ủ rũ đang chảy dọc toàn thân. Cậu biết việc này có thể không liên quan tới tin tức tố và đánh dấu tạm thời, mà là do sau một học kỳ ở chung đùa giỡn với nhau, tâm trí cậu hình thành một loại tín nhiệm khó nói đối với Tiêu Ngạn.
Xe chạy vào khu dân cư cao cấp ở phía nam thành phố, tài xế quay đầu hỏi Lạc Tri Dư muốn xuống xe ở đâu.
"Em ấy hiện tại vẫn chưa phải về nhà." Tiêu Ngạn kéo Lạc Tri Dư đi ra ngoài, "Chờ tí nữa cháu đưa em ấy về là được ạ."
Lạc Tri Dư nghe hắn tự tiện quyết định nơi ở của chính mình, cũng không có ý gì phản bác, ôm cặp sách theo sau Tiêu Ngạn, nhìn Tiêu Ngạn cầm di động bắn cho chú tài xế một bao lì xì WeChat, ghi chú là bao lì xì bịt miệng.
Lạc Tri Dư vừa mới vào sân đã bắt đầu tò mò nhìn khắp nơi. Hai nhà bọn họ đều ở cùng một khu này, trước kia lúc còn nhỏ nếu có ngẫu nhiên gặp nhau ở trên đường thì cũng chỉ trợn mắt lên chào hỏi nhau cho có lệ, nên đây là lần đầu tiên Lạc Tri Dư được đặt chân vào nhà Tiêu Ngạn.
Đại loại là khi nãy vừa mới giấu bố giấu mẹ làm vài hành vi phản nghịch, không được sách giáo khoa cho phép cho lắm, nên Lạc Tri Dư vẫn còn muốn ở cùng với đồng lõa gây án của cậu thêm một xíu nữa. Cậu ngay từ đầu đã không nói lời từ chối nào vì lẽ này, cũng lệch khỏi quỹ đạo về nhà đã định, nửa đường còn trà trộn vào nhà của anh Ngạn.
"Ngồi bên kia đi, tự tìm món nào mình thích ăn ấy." Tiêu Ngạn chỉ chỉ sô pha, bưng cả đống đồ ăn lấy từ trong tủ lạnh ra chồng hết lên trên bàn, "Tôi đi tìm hộp đựng thuốc trong nhà đã, để tí thay băng cho cậu."
"Được." Lạc Tri Dư tìm một vị trí ngồi xuống trên sô pha, ánh mắt đối diện với chú vẹt nhỏ trong phòng khách.
"Chào cậu nha." Chú vẹt chào hỏi, "Chào cậu nha, có bạn từ phương xa tới, cảm thấy vui vẻ cực kỳ."
Á à, con vẹt có văn hóa, lần đầu tiên được thấy.
"Nói đi, quả quýt thúi." Lạc Tri Dư ngồi tám nhảm cùng chú vẹt, "Nhanh lên, đọc theo tao nè, quả quýt thúi."
"Đừng dạy hư em trai tôi, cậu dùng có tí nỗ lực thế mà lại đòi thông đồng với nó à." Tiêu Ngạn đặt hòm thuốc lên trên bàn, nhìn chú vẹt đang đậu trên giá, "Chẳng quá nó hình như rất thích cậu đấy, người khác tới nó đều không nói một lời, lạnh lùng đến nỗi nhìn chả giống một con vẹt tí nào."
"Tỳ bà gảy khúc hát tương tư, khi ấy trăng sáng tỏ, tiễn đưa bóng ai về*." Chú vẹt nói lau láu.
(*Hán Việt: "Tì bà huyền thượng thuyết tương tư, đương thời minh nguyệt tại, tằng chiếu thái vân quy" là ba câu thơ trong bài Lâm Giang Tiên của Yến Cơ Đạo.)
Lạc Tri Dư ngạc nhiên hỏi: "...... Vẹt nhà anh đều là giống có văn hóa như vầy sao? Nó có tên không?"
"Bố tôi dạy, không đặt tên, chỉ gọi nó là em trai...... Cúi đầu xuống." Tiêu Ngạn nhẹ nhàng đè bả vai Lạc Tri Dư lại, "Thay cho cậu cái băng mới."
Lạc Tri Dư cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân Tiêu Ngạn, băng dán y tế sau cổ bị mở ra một chút, thuốc sát trùng thấm vào cổ có chút ngứa. Cậu cắn môi dưới, không để mình phát ra tiếng động.
Tin tức tố của người khác xâm nhập vào cơ thể cậu, đây là cảm giác mà xưa nay cậu chưa từng được trải nghiệm. Lúc này cậu cảm thấy Tiêu Ngạn trông cực kỳ thuận mắt, mỗi một động tác của đối phương đều có thể khiến cậu cảm thấy thoải mái.
"Ổn rồi, không chạm vào cậu nữa." Tiêu Ngạn vỗ vỗ cậu, "Không đau chứ."
"Không đau." Lạc Tri Dư thật ra không còn tí sức lực nào, các học sinh Omega ở trường mỗi lần đến kỳ phât tình, đều sẽ xin về ký túc xá nghỉ ngơi. Cậu cũng nên về nhà đi thôi, nhưng thật lòng cậu vẫn chưa muốn rời khỏi chỗ này quá sớm.
Omega sau khi bị đánh dấu tạm thời sẽ có một sự ỷ lại ngắn ngủi đối với Alpha, đây là chuyện bình thường, trong lòng hai người đều rõ ràng biết chuyện đó. Dụa theo độ xứng đôi tin tức tố của hai người bọn họ, loại ảnh hưởng này chắc sẽ không tiếp diễn quá lâu, nên hai người bọn họ cũng không quá để ý.
Lạc Tri Dư: "Tôi cảm thấy......"
"Chờ tí nữa rồi hẵng đi, nghỉ ngơi một chút đã, khôi phục thể lực." Tiêu Ngạn mở miệng trước, "Tôi đoán đêm nay nhà cậu không có ai."
Cái câu nói "không có ai" này nghe có chút vi diệu, từ khi "ranh giới" giữa hai người bị khoa học và mấy lời ngụy biện đó lật đổ, bọn họ đều tự thả bay mình, không còn nhiều băn khoăn như khi trước nữa.
"Không một ai, đúng thật là không có một ai. Anh còn giữ sách giáo khoa của năm nhất không, tôi muốn ôn tập một chút, cũng sắp tới thi cuối kỳ rồi." Lạc Tri Dư xách theo cặp sách, tự giác tìm phòng Tiêu Ngạn rồi đẩy cửa bước vào.
"Tình ta nếu đã dài lâu, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau*." Cậu em trai đằng kia vẫn còn đang líu lo, "Sớm sớm chiều chiều nhá, sớm sớm chiều chiều."
(*Trích từ "Thước kiều tiên" của "Tần Quán")
"Có, tôi lấy cho cậu." Tiêu Ngạn theo sau Lạc Tri Dư, dùng tốc độ cực nhanh đóng lại cửa phòng.
Phòng của Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư có chút không giống nhau, không quy củ như cậu đã tưởng tượng, Lạc Tri Dư còn thấy một cây