“Hahahahaha!”
Đạo diễn Lưu vừa dứt lời, hiện trường lập tức vỡ òa một tràng cười thật lớn, đặc biệt là tiếng cười của mấy cô gái là to nhất, Hứa Lệ Sơ cười đến mức ho khan.
Trình Hề vốn đang bị bẽ mặt vì thiếu may mắn chọn trúng số 0, nghe thấy tiếng cười này cảm giác hơi bất thường, bèn nghiêng đầu hỏi trợ lý quay phim ở sau lưng: “0 có nghĩa là gì?”
Chị gái quay phim chùi nước mắt: “Thầy Trình, nếu như giờ cậu không biết, thì mãi mãi không biết sẽ tốt hơn.”
Trình Hề không phải là người có tính tò mò, nhưng tự nhiên bị cười như thế cậu lại cảm thấy rất khó hiểu: “Không sao đâu, chị cứ nói đi.”
“Cậu biết tiểu thuyết đam mỹ không? Trong tiểu thuyết có phân chia công thụ, mà 1 và 0 được dùng để ví von công với thụ…”
Được trợ lý quay phim phổ cập kiến thức, mặt Trình Hề tối sầm lại bước lên xe bus nhỏ của tổ chương trình, các ghế trên xe được chia theo nhóm, nhóm A ngồi ở hàng đầu tiên, nhóm B ngồi ở hàng thứ hai, nhóm C ngồi ở hàng thứ ba.
Trình Hề ngồi xuống chỗ cạnh cửa, thấy Đào Thời Diên bước tới, cậu bèn dùng sức lui vào trong, chia ra một đường ‘vĩ tuyến 38’ cực kỳ rõ ràng.
“Bạn cùng bàn” bị chia lãnh thổ bật cười, cũng chẳng muốn đánh giá loại hành vi trẻ con này nữa.
Tuân thủ quan điểm chi tiền mời khách mời tới thì phải tận dụng triệt để mọi thứ, xe chạy chưa được bao lâu, đạo diễn Lưu đã lấy loa lớn của mình ra: “Nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, tôi sẽ thông báo nhiệm vụ đầu tiên của trạm dừng chân thứ nhất.”
Thẩm Ý cảm thấy sợ hãi: “Giờ ở Trung Quốc là đêm khuya rồi, chúng ta không tìm chỗ tắm rửa ngủ nghỉ trước đã à?”
“Bên này đang là buổi chiều mà, với cả nhiệm vụ cũng liên quan đến việc nghỉ ngơi của các bạn,” đạo diễn Lưu giơ tay lên: “Xin mời xem TV trên xe bus.”
Mọi người nghe lời ngẩng đầu lên, màn hình TV lóe sáng, một đoạn video được lồng tiếng Anh thuần thục chậm rãi truyền vào trong tai khách mời:
“Ở một thị trấn cổ kính và xa xôi của Castle Combe, có một cặp tình nhân sống với nhau rất hạnh phúc —— Alice và công tước Carl.”
“Thế nhưng sự đời không như mong muốn, cha của Alice đã hứa hôn nàng cho một người giàu có ở trong vùng mà chưa nhận được sự đồng ý của nàng, ngày cưới đã được ấn định vào ngày mai.”
“Hôm nay, Alice muốn gặp nam tước Carl một lần cuối cùng, để nói ra nỗi lòng mà mình chưa kịp nói.”
“Những vị khách từ phương xa tới đây, mong các bạn sẽ tìm được Alice, và nhanh chóng dẫn nàng tới pháo đài của người yêu nàng ấy.”
Mặc dù lồng tiếng Anh, nhưng trên màn hình có phụ đề tiếng Trung, chế tác tinh xảo, âm nhạc được ghép đúng chỗ, Hứa Lệ Sơ và Mạnh Bạch nghe đến rơi nước mắt.
Mạnh Bạch dụi cái mũi đỏ ửng của mình: “Sao ông trời lúc nào cũng muốn cầm gậy đánh uyên ương thế.”
Trình Hề nói: “Nhiệm vụ đầu tiên là tìm NPC?”
Đào Thời Diên: “Có manh mối không?”
“…” Hứa Lệ Sơ lườm bọn họ: “Hai người đừng có công tư phân minh quá như thế được không!”
Không công tư phân minh thì đã chẳng liên quan gì đến nhau rồi, cả đời này đều không. Hứa Lệ Sơ nhìn chằm chằm khuôn mặt của hai giai đẹp, nước mắt chẳng chút khách khí chảy qua khóe miệng.
“Nhóm C phân tích rất đúng, nhiệm vụ của chúng ta là tìm Alice. Nhóm nào tìm được Alice đầu tiên thì mỗi người trong nhóm sẽ được 10 điểm cộng thêm phần thưởng, nhóm thứ hai 7 điểm, nhóm thứ ba 3 điểm,” đạo diễn Lưu nói: “Chúng tôi sẽ đưa ba nhóm khách mời đến những chỗ khác nhau theo thứ tự, đồng thời sẽ cung cấp manh mối đầu tiên cho mọi người.”
Màn hình TV trên xe bus chuyển đổi, biến thành “—”.
Đúng, chính là một đường ngang.
Sáu người nhìn mà đầu óc mơ hồ, chưa kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ekip chương trình quăng bộ đàm cho, rồi tuyệt tình ném xuống xe.
Chỗ Trình Hề và Đào Thời Diên xuống xe là một nông trường bỏ hoang, cỏ xanh cao ngút trời nhuộm bầu trời thành màu xanh lục, ngoài côn trùng, xung quanh không có bất kỳ loài sinh vật nào biết thở, cực kỳ phù hợp với vị trí của nhóm C.
Máy quay đang đặt trước mặt hai người, thoáng thấy đồng đội đang mím môi không tính nói chuyện, Đào Thời Diên bèn hờ hững nói: “Phân tích manh mối đi.”
Trình Hề còn đang ‘nhớ lại’ kiến thức được trợ lý quay phim phổ cập, không có hứng thú làm nhiệm vụ.
Nhưng không thể không làm.
Thứ nhất, ekip chương trình chi tiền mời cậu đến, không phải đến để mặt nặng mày nhẹ, fans cũng chẳng đến xem cậu xị mặt.
Thứ hai, cậu không muốn thua.
Không phải vì đại ngôn, mà chỉ đơn giản là không thích cảm giác bị thua thôi.
Trình Hề hít sâu một hơi, giống như người máy không có linh hồn: “Manh mối là một đường thẳng, có lẽ là liên quan đến vật gì đó hình đường thẳng.”
Đào Thời Diên nhìn xung quanh một vòng: “Đường thẳng thì chỉ có hàng rào phía trước kia thôi.”
“Liệu manh mối tiếp theo có nằm trên hàng rào không nhỉ?”
Hàng rào dài hơn ba mươi mét, Đào Thời Diên nói: “Chia nhau ra tìm, tôi bắt đầu từ bên trái, cậu bắt đầu từ bên phải.”
….. Sắp xếp rõ ràng quá nhờ.
Trình Hề cắm hai tay trong túi quần, cằm chỉ về bên trái: “Không, bên trái là hướng may mắn của tôi, tôi muốn bắt đầu từ bên trái.”
Nói xong, mặc kệ Đào Thời Diên có đồng ý hay không, cậu cũng một mình đi về bên trái.
Đào Thời Diên nhướn mày, lê chân đi về bên phải.
Tiếc là tìm kiếm tỉ mỉ một vòng, cho dù là bên trái hay bên phải, thì cũng chẳng tìm được bất cứ manh mối nào có ích.
Trợ lý quay phim đúng lúc nói chen vào: “Nếu khách mời không tìm được manh mối, thì có thể dùng điểm để xin tổ chương trình giúp đỡ, tổ chương trình sẽ cung cấp chỉ dẫn mới cho hai người.”
Trình Hề ngạc nhiên: “Giờ chúng tôi đã có điểm rồi à?”
“Vẫn chưa, ban đầu điểm của mọi người đều là 0. Nhưng có thể vay điểm, lãi thấp lắm.”
“…. Vay điểm để xin giúp đỡ?” Trình Hề bị tổ chương trình không có lương tâm làm cho tức đến mức bật cười: “Im lặng giùm đi, đừng ngắt mạch suy nghĩ của khách mời.”
Hix, giai đẹp dữ quá đi.
Chị gái quay phim lấy điện thoại ra, gõ chữ trong group: [Xin lỗi đạo diễn Lưu, tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ mà chú giao.]
Thật ra manh mối mơ hồ như vậy, chính là để thiết lập trở ngại cho khách mời, làm khách mời phải vay điểm xin giúp đỡ. Bắt đầu từ 0 sẽ chẳng thú vị chút nào cả, bắt đầu từ số âm thì vui biết bao nhiêu chứ.
Đạo diễn Lưu cười nham hiểm: [Không sao, một lúc nữa bọn họ cũng phải chịu khuất phục thôi.]
Giống như để xác minh lời ông nói, ngay sau đó bộ đàm “ding” một tiếng, âm thanh điện tử lạnh lùng phát ra: “Thẩm Ý, Mạnh Bạch nhóm B chọn xin giúp đỡ.”
Trợ lý và người quay phim cùng nhìn nhau mỉm cười.
Chỉ có một đường thẳng mà tìm ra manh mối mới lạ, để xem nhóm C có thể kiên cường đến lúc nào, hứ!
Một giây sau, bọn họ nghe Đào Thời Diên nói: “Thay đổi mạch suy nghĩ, bắt đầu từ góc nhìn mà tổ chương trình ra đề.”
Trình Hề theo bản năng nói tiếp: “Để lôi cuốn, tổ chương trình chắc chắn sẽ thả bom khói, mà cái lằn ngang (—) đó chính là bom khói do họ thả ra.”
Đào Thời Diên: “Chúng ta đã hiểu sai ý của manh mối, ngoài lằn ngang, còn có thể là ——”
“Một trong chữ Hán!” Trình Hề nói.
Không sai, vì màn hình TV trên xe bus rất lớn, nên khi một đường thẳng xuất hiện trên màn hình, từ hiệu quả thị giác sẽ rất dễ ngộ nhận đó là lằn ngang, và bỏ qua việc chữ “一” trong tiếng Hán cũng được viết như vậy.
Vậy “一” có nghĩa là gì nhỉ… Trình Hề trầm ngâm: “Giờ đang ở Anh, một trong tiếng anh là one, câu chuyện liên quan đến one…”
Bộ đàm lại ‘ding’ một tiếng: “Thẩm Ý, Mạnh Bạch đã đi đến nơi có manh mối thứ hai.”
Nếu như lấy được manh mối thứ hai, nhóm B không còn xa nữa sẽ tìm được Alice. Đào Thời Diên đang định dặn Trình Hề không cần phải gấp, mới cụp mắt xuống đã thấy cậu trai duỗi ngón tay trỏ thon dài của mình ra, dường như chê bộ đàm quá ồn ào nên gõ ‘cốc cốc’ hai lần.
“Ding ~ mong khách mời đừng cố phá hủy thiết bị liên lạc!”
Tuổi không lớn, nhưng lại rất nóng nảy.
Đào Thời Diên nói: “Đừng nghĩ phức tạp quá, đoạn video phát trên xe vừa rồi có lẫn hai ngôn ngữ Anh Anh và Anh Mỹ, với khả năng copywriting của ekip chương trình, chắc sẽ không tìm được câu chuyện nào xa xôi đâu.”
Nghe thấy câu này thông qua thiết bị giám sát, đạo diễn Lưu che ngực ấn bộ đàm: “Ding ~ mong khách mời không công kích ekip chương trình về mặt ngôn ngữ.”
Ấn xong,