Edit: Juri
"Là do bốc thăm trúng thưởng không được giải hay do lúc lên lớp bị giáo viên gọi tên vậy?" Sao lại xui xẻo được cơ chứ, các thầy cô giáo viên trong trường ai ai cũng thích đồng phục của học sinh năm ba mà, còn bảo mặc vào sẽ thấy được tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ.
Hình ảnh Tiêu Ngạn mặc bộ đồng phục mới còn đăng được đăng tải trên tài khoản WeChat của nhà trường, bộ ảnh được lấy từ lễ khai giảng chào mừng tân sinh, Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn đang đứng trên bục phát biểu thảo luận xem cuối tuần này nên đi hẹn hò ở đâu, muốn tìm một đường đi thuận tiện cho cả hai nhất, thậm chí còn vẽ phác thảo cả một cái bản đồ lên giấy nháp. Khung cảnh này bị một học sinh chụp ảnh đứng dưới ghế ngồi của giáo viên chụp được, lấy làm ảnh cho tin tức mới của trường.
Tin tức mới về buổi lễ khai giảng vừa mới được đăng tải, các phụ huynh đã khen ngợi không dứt lời, bảo học sinh tốt nghiệp từ trường Nhất Trung đều rất tốt, lớn lên cũng đẹp trai, hơn nữa đang khai giảng mà vẫn biết chuẩn bị giấy nháp để làm bài, quả thực không còn ai ưu tú hơn, biết nhiệt tình thích học tập, đoàn kết hữu ái, cực kỳ phù hợp với khẩu hiệu của trường Nhất Trung, chuyện này khiến cho chủ nhiệm Ngô và chủ nhiệm Từ đắc ý rất lâu.
Tóm lại, bộ đồng phục mới của Tiêu Ngạn đối với cậu mà nói, tuyệt đối không hề khó nhìn.
Nhưng mà, hiện tại người này lại thấy không vui khi mặc nó, thậm chí còn bảo nó xui xẻo nữa chứ.
Gì thế này, năm ba đến nơi rồi mà vẫn còn mê tín dị đoan à.
"Thế em có nên chuyển phát nhanh cho anh một đàn cá koi hay một con chim công trắng gì đó không nhỉ?" Lạc Tri Dư hỏi.
(*Hai loài này đều tượng trưng cho sự may mắn)
"Không cần cá koi." Tiêu Ngạn lắc đầu cự tuyệt, "Cũng không cần chim công trắng, mấy cái mây ngũ sắc hay mây hồng sắc gì đó cũng không cần luôn."
(*Có người bảo ai nhìn thấy mây ngũ sắc sẽ gặp nhiều may mắn hơn)
"Thế anh muốn cái gì?" Học sinh năm ba quả thật khó hầu hạ, "Được rồi được rồi, ngoại trừ mấy ngôi sao không thể với tới trên bầu trời ra, thì cái gì em cũng sẽ tìm cho anh hết."
Đây là ngôn ngữ loài người duy nhất mà Lạc Tri Dư có thể nói ra lúc này.
"Muốn ngôi sao." Tiêu Ngạn tựa như không muốn dính líu đến bộ đồng phục này nữa, nên đổi lại thành vắt ở trên tay, "Những thứ khác, không cần."
Lạc Tri Dư: "???"
"Con mẹ nó kỳ dịch cảm của anh sao khó hầu hạ thế hả?" Lạc Tri Dư muốn đánh người lắm rồi, "Cho anh một cú đấm nè anh muốn không?"
Tiêu Ngạn thừa lúc cầu thang không có ai, tận dụng mọi thứ để đè Lạc Tri Dư lại rồi cọ cọ hai phát, hòng tăng độ xứng đôi tin tức tố.
Tiêu Ngạn một tay xách giáo phục, một tay xách Lạc Tri Dư, hai người bước xuống dưới lầu, định cùng nhau qua nhà ăn, trên đường đi lại gặp phải thầy Tống trực ca lần trước, hai người vẫn đang dắt tay nhau chưa kịp tách ra, đã nghe thấy thầy giáo Tống vội vã nhắc nhở một câu: "Vườn cây nhỏ bên kia đang thi công."
Tiêu Ngạn: "......"
"Cửa sau cũng đang thi công." Thầy Tống lại bổ sung thêm một câu, "Còn lắp thêm máy giám sát nữa!"
"Thầy à." Lạc Tri Dư rất lễ phép, "Bọn em không qua vườn cây, bọn em đang tới nhà ăn mà, đã lâu lắm rồi bọn em chưa đánh nhau lại ạ."
Tân sinh vẫn còn đang trong tuần tập huấn quân sư, vừa đến giờ cơm, nhà ăn đã đầy rẫy các học sinh năm nhất mặc đồng phục quân sự màu xanh. Thời tiết tháng chín rất nóng, bọn học sinh mồ hôi đầy đầu đang ở nhà ăn đi tới đi lui, trong không khí tỏa ra mùi tin tức tố nhàn nhạt.
Lạc Tri Dư từ lúc bắt đầu ăn cơm, đã có ba bốn cô cậu học sinh năm nhất lục tục chào hỏi cậu, trong đó còn có hai Alpha.
Tiêu Ngạn dần dần nhận ra Lạc Tri Dư lúc còn ở trung học 19 rốt cuộc được hoan nghênh như thế nào, cũng chẳng biết phong cách học tập ở trung học 19 có hỗn loạn ra sao, mà nhóm người này căn bản không hề coi Lạc Tri Dư như là một Omega, thậm chí còn phái ra mấy cậu bạn học Omega khác một hai phải kéo Lạc Tri Dư cuối tuần này đi chơi cho bằng được, bảo là cực khổ lắm mới hẹn được một đám A cường tráng tới chơi chung.
"Đi không anh Lạc! Bên đó có người chỉ đích danh anh luôn á, là người hồi xưa bị anh tẩn cho vài cú ấy."
"Bảo cái gì mà cười xòa bỏ qua quá khứ hết đi, đối phương bị đánh tới nỗi muốn làm thân với anh luôn rồi, không có ý gì khác đâu, chỉ là một năm chưa gặp nên muốn gặp nhau thôi mà, tụ tập ăn bữa cơm, tiện thể chúc mừng mọi người đã trở thành học sinh cấp 3 luôn."
"Đi không đi không, đừng chậm trễ thời gian nữa, bọn họ bao hết đấy."
Đợt nghỉ hè lần trước trường học đã báo danh cho bọn cậu đi thi một cuộc thi tiếng Anh, Lạc Tri Dư nhớ rõ thời gian thi đấu hình như là diễn ra vào tuần này, cậu vừa định từ chối, Tiêu Ngạn đã thay cậu mở miệng trước ——
"Em ấy không đi." Tiêu Ngạn vẫn chưa đưa ra lí do cụ thể, "Em ấy không muốn đi."
"Được rồi, anh đây không muốn đi." Lạc Tri Dư nói, "Mấy A cường tráng các em cứ giữ lại hết cho mình đi, cuối tuần này anh với anh Ngạn có chút việc."
Mấy cô cậu năm nhất không mời được con rắn độc khi xưa của trung học 19 đi chơi, liền có hơi chút thất vọng, ríu rít "thì thầm" gì đó rồi đi luôn.
"Anh Lạc có bạn trai à? Cái anh Alpha năm ba kia cũng đẹp trai phết đấy, chỉ là tao thấy anh ấy có hơi quen mắt."
"Sao có thể được, đó là Tiêu Ngạn đấy, chúng mày quên hết rồi à, là kẻ thù từ thuở mới lọt lòng của Lạc Tri Dư, đánh nhau từ nhỏ đến lớn, mối thù sâu đậm của hai người cả khu phố đều biết, năm trước còn cùng nhau phân hoá bị đưa vào bệnh viện, tao nghe học sinh năm hai nói, độ phù hợp tin tức tố của hai người bọn họ chỉ có không thôi đó."
"Năm trước còn có cái video Lạc Tri Dư cầm chổi đánh người, được tới hơn 40 nghìn lượt like đấy chúng mày đều quên hết rồi sao, lúc đó ai cũng nói đây là rắn độc đánh nhau, nghe bảo hai người bọn họ gặp mặt là đánh, quan hệ tệ đến mức giáo viên trường chỉ cần thấy hai bọn họ ngồi chung với nhau là sẽ cảm thấy hồi hộp khẩn trương."
"Ha ha ha thì ra là thế à, còn tưởng anh Lạc yêu sớm nữa, chẳng phải tao đã nói rồi sao, Lạc Tri Dư không có tim đâu!"
Tiêu Ngạn: "......"
Lạc Tri Dư: "???"
Tự do ngôn luận, nhưng tại sao lại mắng chửi người khác thế này?
Một cục giấy nhỏ nương theo lời nói này của Alpha mà bay qua, vừa vặn nện trúng ót của cậu ta, một đường lăn vào cổ áo. Nam sinh kia bị cục giấy làm cho cả mình cồm cộm khó chịu, đứng tại chỗ nhảy nhảy vài cái.
"Đm, Lạc Tri Dư anh từ lúc nào ném đồ vào người khác thuần thục như thế hả."
"Cút nhanh." Bên trong nắm tay giơ lên của Lạc Tri Dư lại là một cục giấy mới, "Tại sao anh mày lại không thể yêu sớm, khinh thường ai đấy hả?!"
Cả đám người cười ầm lên.
"Đúng là một đám nhóc ác." Lạc Tri Dư đuổi đống người quấy rối này đi.
"Ừ." Tiêu Ngạn cũng không tỏ vẻ gì, giúp Lạc Tri Dư dọn sạch bàn ăn, đặt bàn ăn về chỗ cũ.
Không biết có phải do ảo giác hay không, mùi hương của Tiêu Ngạn hôm nay