Edit: Juri
"Ve sầu" đã gỡ một tin nhắn.
[ Lạc Tư Tuyết ]: Gương-mặt-tươi-cười.jpg, chị đây còn chưa kịp xem đâu nha, gỡ cái tin nhắn gì đấy.
[ Ve sầu ]: Không có chuyện gì to tát lắm đâu, chị chờ em tra điểm đã.
[ Ve sầu ]: Điểm đại học mới là quan trọng nhất.
"Có ai như em không?" Tiêu Ngạn vừa mới đốc thúc Lạc Tri Dư gỡ bỏ tin nhắn, nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Chuyện lớn như vậy mà em còn muốn báo trước cho gia đình biết à?"
"Nhưng mà nếu không hỏi thì làm sao em biết nó được đặt ở chỗ nào chứ." Lạc Tri Dư đúng là không biết thật.
"Thì hỏi bóng hỏi gió thôi, lừa chị em để chị em nói ra." Tiêu Ngạn bảo, "Tối rồi bàn lại sau, giờ cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đã, hôm nay em cũng đừng về nhà, để anh về lấy trước."
"Không sao đâu." Lạc Tri Dư lật lại cuộc trò chuyện vừa rồi, "Chị em bảo vẫn chưa kịp xem."
"Anh không tin." Tiêu Ngạn lắc đầu.
Nhà của Lạc Tri Dư ban đầu đúng thật là không có người, nhưng lại vì một cú điện thoại của Lạc Tư Tuyết, mà cả nhà đã trở về tụ họp đông đủ, còn dẫn theo ba bé mèo Anh lông ngắn về để trước cửa.
"Sao còn chưa về nhỉ?" Lạc Tư Tuyết lại nhìn thời gian.
Bố Lạc Tri Dư cũng khẩn trương liếc nhìn đồng hồ, tiếp tục chờ đợi.
Trên bàn trong phòng khách có đặt một quyển sổ hộ khẩu, mồi câu đã có, chỉ chờ cá cắn câu.
Nhưng cá lại không trở về.
"Kỳ lạ thật, con đúng là thấy thế mà, con không có nằm mơ." Chị gái Lạc chột dạ lau mồ hôi, "Lạc Tri Dư đang suy nghĩ cái gì thế nhỉ?"
"Này là trò đùa kiểu gì thế, còn bảo muốn về trộm sổ hộ khẩu nữa chứ?"
Buổi chiều, trang tra cứu kết quả thi đại học đã được mở ra, chủ nhiệm Ngô dẫn đầu việc gọi điện báo tin vui về cho phụ huynhh các học sinh.
"Thi rất tốt, làm vẻ vang Nhất Trung của chúng tôi, đại học U chắc hẳn sẽ chẳng còn là vấn đề. Với cái thành tích này của em ấy, hoàn toàn có thể vào được ngành quản lý và phần mềm máy tính, nhưng dù thế thì vẫn phải tôn trọng quyết định của Lạc Tri Dư." Ngô chủ nhiệm thở dài thườn thượt, "Rốt cuộc tôi cũng có thể yên tâm rồi."
"Về sau Lạc Tri Dư không còn ở Nhất Trung nên tôi cũng không quản được nữa, gia đình và phụ huynh nên chú ý đến em ấy nhiều hơn nhé. Em ấy với Tiêu Ngạn đều ở đại học U, mọi người nhớ dặn em ấy giữ khoảng cách với Tiêu Ngạn, thật ra bọn nó đều là hai đứa nhóc rất hiểu chuyện, hiện tại cũng đã bớt đánh nhau rồi, chẳng qua độ phù hợp tin tức tố thì vẫn còn rành rành ra đó, mình nên cẩn thận thì hơn."
"Được ạ chủ nhiệm, cảm ơn thầy đã quan tâm." Lạc Tư Tuyết nói vào điện thoại nói, "Lạc Tri Dư còn đang bận yêu đương đây, chưa thấy về nhà lần nào, không có thời gian tìm thằng bé bên oan gia kia để đánh nhau đâu ạ."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Chủ nhiệm Ngô yên tâm, "Tôi đây rất chờ mong có thể được gặp lại em ấy vào lẽ tốt nghiệp ở Nhất Trung."
Tiêu Ngạn lúc chạng vạng về đến nhà, liền thấy bố mẹ đang ngồi nói chuyện ——
"Hôm nay bỗng dưng thấy cả nhà Lạc gia vội vã chạy về nhà."
"Em cũng có thấy, nghe đồn thằng von út nhà họ bảo rằng muốn về nhà để trộm sổ hộ khẩu."
"Phản nghịch đến thế cơ à?!" Tiêu Tự sợ ngây người, "Chẳng qua sao lại đột ngột thế này, Lạc Tri Dư nhà bọn họ yêu đương với thằng nhóc ở chỗ đẩu đâu nào vậy, đã nghĩ đến chuyện đính hôn luôn rồi."
"Nhưng là muốn có sổ hộ khẩu thì hỏi người nhà là được rồi, vì sao lại muốn lấy trộm chứ? Chắc là bạn đời của thằng bé đó có vấn đề gì rồi, là do lớn lên xấu hay là nhân cách không ổn đây ta."
"Dù sao cũng khẳng định là trong nhà vừa thấy sẽ không đồng ý với người này."
"Có bạn mới từ phương xa tới, cực kỳ vui vẻ." Em trai vẹt mở lời chào hỏi Tiêu Ngạn, người vừa mới bước vào cửa đã muốn chạy vọt ra ngoài.
"Con lên trường đây." Tiêu Ngạn thay xong giày, đóng cửa đi ra ngoài, "Ngày mai còn có khóa, dạo này con bận lắm, nhiều khóa."
Bố Tiêu Ngạn: "Ừ."
Mẹ Tiêu Ngạn: "Ừ ừ."
Cửa chính nhà được đóng lại.
"Bữa nào đó hẹn gặp mặt bạn trai của Tiêu Ngạn đi, nếu không sẽ khó chuẩn bị nghi lễ được." Tiêu Tự đề nghị, "Chỉ là hình như nhìn Tiêu Ngạn không được vui vẻ cho lắm."
Me Tiêu Ngạn: "Có thể suy xét cho chúng nó đính hôn trước, liên hệ gia đình bên kia, để em tìm xem sổ hộ khẩu nhà mình để chỗ nào."
Một giờ sau ——
"Sổ hộ khẩu nhà mình đâu?"
"Không phải em cất nó sao??"
Ba ngày sau khi trang web tra cứu kết quả được mở ra, là lễ tốt nghiệp cho học sinh năm ba của Nhất Trung, một thời binh hoang mã loạn cuối cùng cũng phải kết thúc. Trên khuôn mặt những học sinh đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp, ít nhiều gì cũng sẽ có vẻ ăn không ngồi rồi.
"Đạt điểm trung bình không?" Tỉnh Hi Minh vẫn còn nhớ rõ sự việc của ngày hôm đó, nên vừa nhìn thấy mặt đã chạy tọt sang hỏi Lạc Tri Dư, "Hai người tụi mày có phải dạo này vì chuyện tin tức tố nên hay gặp mặt nhau phải không, trên người mày nồng nặc mùi tin tức tố của anh Ngạn luôn í."
Không rõ lắm hai người kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tỉnh Hi Minh chỉ đơn thuần cảm thấy, có chút gì đó kỳ quái mà thôi.
"Thì cũng tàm tạm." Lạc Tri Dư rất khiêm tốn.
Từ trước đến giờ câu vẫn luôn là người khiêm tôn với điểm số và thành tích của mình, hỏi đến thì lúc nào cũng là "vẫn thế" "cũng tạm" "lần này tao không phát huy toàn bộ thực lực", người khác không tin, nhưng Tường Đầu Thảo chắc chắn sẽ tin.
"Nén bi thương." Tỉnh Hi Minh ôm bả vai đứa bạn cùng phòng, "Nỗ lực vượt qua là được."
"Sao em lại tới nữa?" Chủ nhiệm nhìn chằm chằm Tiêu Ngạn, người đang ngồi chễm chệ ở hàng ghế đầu tiên của khán phòng, "Lễ tốt nghiệp của đối thủ một mất một còn mà cũng muốn đến xem hả?"
"Tìm lại hồi ức cấp ba thôi thầy ạ." Tiêu Ngạn vẫn dùng lại cái lý do đó, "Yên tâm đi chủ nhiệm, sang năm em sẽ không tới nữa, nhưng bọn em sẽ đôi lúc về lại thăm trường."
"Bọn em?" Chủ nhiệm Ngô nghi hoặc.
Lễ tốt nghiệp có học sinh năm nhất năm hai tới đây xem, toàn bộ khán phòng đều là học sinh. Lạc Tri Dư ngồi ở trên đài, nhìn thấy Tiêu Ngạn đang ở dưới đài, nhớ lại mùa thu của ba năm trước, cậu với kẻ thù từ