Đúng là càng lớn khả năng diễn xuất của con người lại càng tốt.
Dương Khả nhớ ngày nhỏ Dương Mai cũng không phải kiểu này. Lúc chị vừa được đón về nhà cô, đôi mắt đen láy mặc dù e dè sợ hãi nhưng lại linh động và đầy mơ ước. Còn hiện tại trong đôi mắt ấy phản chiếu những thứ gì, Dương Khả thật sự không thể đọc được. Phải nói là từ rất lâu rồi cô đã không còn đủ khả năng đoán định xem chị ấy suy tư, tính toán những điều gì. Sống trong xã hội thượng lưu với thân phận con gái nuôi, Dương Mai trở nên cẩn trọng hơn cũng đúng.
Lúc Dương Mai đến, Dương Khả cũng chỉ mười mấy tuổi. Cô có bệnh tim không thể đến trường giống như những đứa trẻ khác. Thật ra thì cô đi cũng không sao, nhưng bố mẹ cô hiếm muộn, mãi mới sinh được cô con gái quý giá, làm sao nỡ để cô ra ngoài chịu khổ chứ?
Chính vì vậy nên ông bà mới cất công tìm cho cô một người bạn nhỏ. Dương Mai may mắn được chọn, một phần vì cô xinh đẹp ngoan ngoãn, một phần là do cô cách Dương Khả không quá nhiều: chỉ một tuổi.
Hai cô gái nhỏ sống trong biệt thự lớn, dưới tình yêu bao la không cần hồi đáp của bố mẹ cô. Họ tạo điều kiện cho Dương Mai và Dương Khả, thuê những gia sư tốt nhất về dạy dỗ hai người trở thành những cô gái hoàn mỹ nhất của giới thượng lưu. Ngoài đãi ngộ này, những quần áo xa hoa, những phòng ở rộng lớn, những đồ dùng tinh tế hoặc những bữa tiệc thượng lưu.. càng không thể không có kèm theo. Dương Khả vốn dĩ đã quen với những điều này nên cảm thấy rất bình thường. Nhưng Dương Mai thì khác, cô sống trong khổ sở từ nhỏ, bỗng dưng thay đổi một bước lên trời dĩ nhiên trong lòng sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi lo được lo mất. Đến năm cả hai mười tám tuổi, Dương Khả vừa theo học chuyên gia kinh tế, vừa đến tập đoàn làm quen với công việc. Dương Mai sợ bản thân bị vứt bỏ, lập tức xin phép bố mẹ nuôi cho mình tham gia những khóa đào tạo chuyên nghiệp về điều dưỡng, để sau này có thể ở cạnh chăm sóc em gái có bệnh tim.
Trong mấy năm tất bật, ánh mắt của Dương Mai càng pha tạp nhiều thứ hơn. Nhưng Dương Khả không quan tâm, dù gì chị ấy cũng phải trưởng thành, cô cũng khác vì sao không cho phép người khác đổi thay? Miễn là Dương Mai vẫn là chị cô, vẫn luôn đối xử tốt với cô là được. Mọi thứ còn lại, không cần thiết!
Cũng trong thời gian này, gia đình Đông Phong xảy ra chuyện lớn. Công ty phá sản, bố anh nhảy lầu tự vẫn, cả gia đình anh phải dắt díu ra nước ngoài vì ở quốc nội vẫn còn tồn đọng một khoản nợ lớn. Bố mẹ Dương Khả ra sức giúp đỡ, nhưng nhà anh dường như đã không còn đường sống ở đây, buộc phải đến một vùng đất mới để khởi nghiệp. Hai người thưa dần những cuộc nói chuyện, Đông Phong có chuyện cần làm, Dương Khả cũng phải chuẩn bị cho tương lai kế nghiệp cha mẹ. Cô không làm phiền anh quá nhiều, vậy nên bên cạnh cũng chỉ còn một người chị nuôi bầu bạn.
Hai năm sau, khi cô vừa tròn hai mươi thì bố mẹ gặp tai nạn giao thông cùng lúc qua đời. Đường đột không một lời báo trước làm Dương Khả cảm giác như cả thế giới đều phải sụp đổ. Mặc dù bố mẹ cô đều đã có tuổi, nhưng chết già và chết do tai nạn là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt. Và nữa, đâu ai đứng trước cái chết của những người mình yêu thương mà có thể bình tĩnh được?
Cô chìm trong đau đớn thật lâu thật lâu, trong lòng không ngừng tự hỏi vì sao trái tim cô lúc này lại có thể kiên trì đến vậy? Chẳng phải bình thường nó yếu ớt lắm ư, chỉ một chuyện nhỏ, một cảm xúc dao động cũng có khả năng khiến cô đau đớn. Ấy vậy mà khi nghe tin bố mẹ đều mất, nó lại lặng đi, không chút phản ứng nào hết. Nỗi đau quá lớn ứ đọng khiến nó không cách nào tỏ thái độ rõ ràng được, hay do linh hồn của bố mẹ cô đang cố gắng giúp cô giữ lại cái mạng nhỏ này? Không ai trả lời Dương Khả, cũng chẳng có ai ở cạnh cô lúc này, trừ Dương Mai. Chị tìm đủ mọi cách kéo Dương Khả ra khỏi đau khổ nhưng bởi chính cô không muốn nên chị cũng không khiến cô khá hơn chút nào. Cực chẳng đã, Dương Mai đành phải thay em mình phụ trách một phần công việc ở tập đoàn, vừa trông nom chăm sóc không để bệnh tim của cô diễn biến xấu đi. Nhớ lại lúc đó Dương Khả lại cảm thấy mình đúng là vô dụng, chìm trong nỗi đau của bản thân mà chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của người khác. Dương Mai cũng đau lòng, Dương Mai cũng mệt mỏi.. vậy mà cô trẻ con ích kỉ đâu hay.
Một ngày đẹp trời nọ, khi Dương Mai xuất đủ 72 chiêu kéo cô ra ngoài đi dạo thì cả hai lại bất hạnh gặp cướp. Cũng may lúc này một người con trai tuyệt vời đã xuất hiện giúp đỡ cả hai. Người ấy cao lớn, ấp áp như ánh mặt trời, nụ cười của anh tỏa nắng khiến trái tim cả hai cô gái nhỏ đều nhảy loạn nhịp. Không ai khác - người ấy chính là Lê Tuấn, chồng của cô bây giờ.
Lê Tuấn bằng tuổi hai người, anh học ở một trường kinh tế khá nổi danh. Thật ra với khả năng của Lê Tuấn thì việc vào trường hàng đầu cũng không có gì khó khăn cả. Nhưng đáng buồn thay, kinh tế của gia đình anh từ khi bố mẹ anh mất đi xuống rất nhiều, dưới anh còn hai người em nhỏ cần lo lắng, thế nên dù không muốn Lê Tuấn vẫn phải vào trường hạng hai. Trường này cung cấp học bổng toàn phần, hơn nữa còn có nhiều suất tuyển thẳng vào các công ti của nước ngoài, tạo điều kiện cho sinh viên vừa học vừa làm.. nên cũng không đến nỗi quá tệ.
Quen nhau một thời gian, cô và Dương Mai mới biết Lê Tuấn là con người vượt lên nghịch cảnh và cực kì có chí tiến thủ. Anh vừa học vừa làm thêm từ khi còn đi học cấp ba. Bố mẹ đều mất để lại một khoản nợ khá lớn khiến ba anh em anh không còn nhà để ở, buộc phải nay đây mai đó trú tạm tại nhà người thân. Nhưng thói đời là vậy, làm gì có ai muốn nuôi không một đám tàu há mồm làm gì. Họ hàng nhà Lê Tuấn nhanh chóng tỏ thái độ ghét bỏ khiến ba anh em không còn chỗ đặt chân. Cuối cùng anh phải tìm cách thuê nhà ở ngoài, tằn tiện vừa nuôi em vừa đi học. Lê Tuấn không bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ ngang giữa chừng, hơn ai hết, anh hiểu, chỉ cần tới trường thì sau này mới có tương lai tươi sáng. Thoáng qua đã thật nhiều năm, nay anh đã có công việc ổn định ở một công ti nhỏ, lương tháng rất khá.
Nhìn gương của anh, lại được anh tiếp thêm động lực, Dương Khả vực dậy bản thân. Tình yêu một lần nữa khởi tử hoàn sinh cho cô, khiến cô từ một kẻ mềm yếu biến thành nữ cường nhân. Ép mình trưởng thành trong thời gian ngắn, chẳng mấy chốc Dương Khả đã đứng vững gót chân trong tập đoàn, không cần đến sự giúp đỡ của bất kì ai nữa.
Lê Tuấn không hề biết Dương Khả là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn. Với anh, cô và Dương Mai chỉ là những tiểu thư con nhà giàu có mà thôi. Lại tiếp xúc thêm, Dương Khả rơi vào lưới tình với anh lúc nào chẳng hay. Lê Tuấn luôn hướng đến ánh sáng, luôn tươi cười, luôn thân thiện và nhiệt tình làm cô tan chảy. Dường như anh cũng vậy, cũng tồn tại thứ tình cảm trên cả tình bạn với cô. Dương Mai thú nhận bản thân cũng có thiện cảm với Lê Tuấn, nhưng chị cảm thấy mình không hợp với anh nên chủ động rút lui, để hai người phát triển.
Phát triển qua lại, cuối cùng cũng kết hôn. Mặc dù thân thể không cho phép hoạt động quá mạnh mẽ nhưng Lê Tuấn chẳng hề nề hà. Anh không đòi hỏi cô, chỉ an ủi Dương Khả rằng cứ cưới trước, đợi khi nào cô thay tim xong xuôi rồi xxoo cũng chưa muộn. Vốn dĩ áy náy vì chuyện này, Dương Khả nghe anh nói liền vui vẻ mỉm cười.
Đám cưới qua xong lập tức bệnh viện thông báo tìm được tim thích hợp. Dương Khả nhìn Đông Phong và Lê Tuấn giúp mình chuẩn bị phẫu thuật trong lòng hạnh phúc mãi không thôi. Chắc kiếp trước cô tích đức nhiều lắm nên kiếp này mới có thể gặp được nhiều người tốt đến vậy. Ngoại trừ việc thân thể không khỏe mạnh ra.. À không, sau khi phẫu thuật xong thì thân thể của cô cũng không còn là trở ngại nữa.
Không còn là trở ngại..
Dương Khả thật sự muốn thở dài, nhưng khi cô mở miệng chỉ thấy từ đó thoát ra hàng loạt những bong bóng nho nhỏ mà thôi. Cứ nghĩ là hoàn mỹ tất thảy, nào ngờ mình lại phải sống kiếp con cá. Mặc dù không lo ăn không lo mặc, làm cá cảnh cũng không sợ bị thịt nhưng mà thế này thật sự không quen!
Nhưng cũng may biến thân thành cá nên cô mới nhìn thấu được mối quan hệ của ba người này. Bình thường ở cạnh cô ai nấy đều vui vẻ khách sáo, vậy mà sau lưng cô lại liên tục châm biếm trào phúng nhau như này..
Bơi qua bơi lại một lúc lâu, Dương Khả cảm giác trong đầu có chút trống rỗng. Cô nghe nó cá vàng có trí nhớ bảy giây, không biết cá Chép vàng có như vậy không nhỉ? Và nếu cá Chép vàng như vậy chẳng biết linh hồn của cô có bị ảnh hưởng không? Ha ha, Dương Khả bảy giây, nếu vậy thật thì chẳng cần lo nghĩ, chẳng cần buồn rầu đâu nhỉ.
Tiếng bước chân
"Con cá này xấu thật đấy!" Anh tới gần bể, nhìn đến Dương Khả sau đó chán ghét bật ra. Dương Mai đang tất bật trong bếp nghe anh nói vậy thì mỉm cười, quay người lại nhưng không bình luận gì thêm "Chẳng hiểu sao Dương Khả lại để Đông Phong kia thả nó vào bể, làm chết mất bao nhiêu cá cảnh đắt tiền của anh!"
"Bọn họ chơi thân như thế, Đông Phong câu mãi mới được một con, Dương Khả không thả lẽ nào làm thịt?" Dương Mai dựa lưng vào bệ bếp, mỉm cười. Cô mặc một bộ váy trắng kiểu y tá rất xinh đẹp, lại thêm mái tóc đen khỏe khoắn được buộc cao, nhìn qua cực kì có phong cách.
Dương Mai xinh đẹp là chuyện Dương Khả biết từ lâu, Lê Tuấn chán ghét cá Chép vàng cô cũng rõ như ban ngày. Nhưng còn kiểu xưng hô "anh - em" này từ đâu mà có vậy? Bình thường Lê Tuấn đều theo cô gọi Dương Mai một tiếng chị cơ mà? Thật kì lạ! Hay là.. Cô nghe nhầm?
"Sao? Anh ghét đồ vật của Đông Phong, hay đang ghen vì cô ta coi trọng con cá ngu ngốc đó vậy?"
"Ghen?" Lê Tuấn cười khẩy, vẻ mặt trào phúng cực kì. Ánh mắt chán ghét bắn vào từng chiếc vảy, tựa như muốn róc sạch chúng ra khỏi thân thể của cô. Dương Khả lạnh người, linh hồn cô dường như đã nhận ra điều gì đó. Một điều khủng khiếp mà cô không muốn chấp nhận.. "Có cái gì mà ghen? Trừ khi em cũng thích Đông Phong, nếu không giữa anh và anh ta chả có mối quan hệ quái nào sất!"
"Thật?" Dương Mai cười nhưng không, sau đó không có ý định nói chuyện thêm nữa. Cô xoay người, tiếp tục chuẩn bị bữa tối dành cho hai người.
Dương Mai quen Lê Tuấn từ rất lâu, còn trước cả khi anh ra tay cứu cô và Dương Khả ngày hôm đó. Hai người cùng là cô nhi, ở chung trong cô nhi viện từ nhỏ. Sau mỗi đứa trẻ được một gia đình nhận nuôi, xa cách thật lâu mới gặp mặt. Lê Tuấn từ nhỏ đã khác với những đứa nhóc khác, anh có một khuôn mặt khả ái và một tâm lý muốn tiến lên phi thường. Không nghịch cảnh nào có thể khiến Lê Tuấn dừng bước đến với mục tiêu anh đã đặt ra.
Nhưng dù phi thường thế nào thì môi trường sống khổ cực trong cô nhi viện cũng đã khắc sâu vào người anh thứ mùi vị cùng cực. Tận sâu trong con người Lê Tuấn là sự tự ti, càng tự đại lại càng tự ti, càng leo cao lại càng xấu hổ vì xuất thân thấp kém của mình. Chính vì vậy mà Lê Tuấn cưới Dương Khả song lại không dành cho cô trái tim của mình. Ai bảo người bên cạnh luôn bàn tán anh là phượng hoàng nam, Lọ Lem nam làm gì. Đã vậy, anh sẽ khiến cho Dương Khả này cầu không được!
Và cũng chính vì vậy mà mỗi lần đối mặt với Đông Phong, người con thật sự của tầng lớp tư sản, Lê Tuấn luôn tỏ ra sắc bén, muốn dùng lời nói đâm chết người..
"Dương Mai!" Lê Tuấn không thèm đùa với con cá ngu ngốc kia nữa, anh tiến vào nhà bếp, quàng tay ôm lấy Dương Mai từ phía sau.
Dương Khả nhìn rõ một màn này, thứ gì đó trong lòng cô rơi xuống lộp bộp, bức mành sự thật cũng được vén lên. Không hiểu cảm giác của mình lúc này là gì, Dương Khả điên cuồng bơi trong bể, mãi đến lúc đụng phải lớp kính dày, khiến cô đau điếng mới dừng lại được.
"Anh thật sự muốn tháo ống oxi, để cho cô ta chết quách đi, không ai xen được vào giữa anh và em nữa!"
"Con cá ngốc kia làm sao vậy?" Dương Mai bị anh ôm, tay đang nhặt rau liền dừng lại. Cô nhíu mày nhìn về phía bể cá, chỉ thấy con cá Chép vàng duy nhất đang ra sức quẫy đuôi đâm tường, dở hơi hết sức! "Lê Tuấn, chúng ta đã làm đến nước này rồi, anh đừng có chơi dại!"
"Anh diễn vở kịch tình cảm này với cô ta thật lâu rồi, chán muốn chết luôn!" Lê Tuấn thở dài, dụi cằm lên vai Dương Mai, hưởng thụ mùi hương của cô tràn ngập khoang mũi "Nếu không phải cô ta là người thừa kế duy nhất của tập đoàn, anh thèm vào hi sinh bản thân!"
Đâm kính chán chê, Dương Khả cảm thấy nửa cái đầu đều sưng u lên rồi. Cô quẫy đuôi bơi đi bơi lại, lòng thầm cảm ơn ông trời vì đã biến mình thành cá Chép. Bởi vì sao ấy à? Vì nếu hiện giờ cô vẫn là Dương Khả -con-người thì đảm bảo đã bị tin tức này làm cho lên cơn đau tim mà chết rồi!
Chị gái nuôi thân thiết bao lâu gian dâm với chồng yêu của mình! Ha ha, sừng cắm tầng tầng lớp lớp mà không hay biết gì, Dương Khả, mày đúng là đồ ngu!
Ôi làng nước ôi!
Ngu không để đâu cho hết!
Ngu như vậy bị lừa là đáng đời lắm luôn!
Bị lừa..
Bị lừa..
"Cũng tại Đông Phong kia về không đúng lúc!" Dương Mai oán độc xiết tay "Em đã sắp xếp tráo tim xong xuôi cả rồi mà anh ta lại nhúng tay vào. Hừ, nếu kể hoạch ổn định thì giờ cô ta đã tỉnh và xuất hiện trạng thái đào thải rồi!"
"Coi như số cô ta may!" Lê Tuấn cũng oán độc không kém, nghĩ đến Đông Phong, ánh mắt anh ta còn thêm mấy phần thù địch rõ rệt "Đông Phong! Lại là Đông Phong! Nếu không phải do hắn thì giờ anh đã cho Dương Khả về với bố mẹ cô ta rồi!"
"Đông Phong dường như đang nghi ngờ em và anh!" Dương Mai híp mắt, cô và Lê Tuấn luôn cẩn trọng. Trước đây Dương Khả không hề phát hiện không phải do cô ta ngốc mà là vì cô và Lê Tuấn hoàn toàn không đụng chạm, không gặp gỡ, không liên hệ với nhau. Sau này khi họ đã cưới cô và anh cũng hạn chế tiếp xúc, nếu có cũng thể hiện đúng chừng mực chị gái - em rể. Tiêu chuẩn đến mức cả trợ lý và vài bô lão trong công ti cũng chẳng hề hay biết.
Đông Phong kia tinh mắt đến thế sao? Liếc mắt liền có thể nhận ra điều mà cô và Lê Tuấn ẩn giấu?
Không đâu, hẳn là không phải. Đông Phong này từ nhỏ đã luôn như vậy, anh ta có ấn tượng xấu với tất cả mọi người xung quanh Dương Khả. Chỉ cần tiếp cận cô ta lập tức sẽ bị anh ta bài xích. Phản ứng đó của anh ta chỉ đơn thuần giống như vậy, tuyệt đối không phải do anh ta phát hiện ra điều gì!
Nghĩ tới thái độ này của Đông Phong, bỗng dưng Dương Mai cảm thấy mệt mỏi rã rời. Đáng lẽ mọi chuyện không cầm tới mức này, chung quy lại anh ta cũng góp một phần. Nếu anh ta đối xử với cô tốt hơn, Dương Mai sẽ ăn no rửng mỡ mà rước một kẻ ngoại lai về hãm hại em gái nuôi yêu dấu của mình hay sao?
"Nếu hiện tại Dương Khả chết, chúng ta sẽ chẳng có gì!"
"Con cáo già đó nghi hoặc cả thế giới!" Lê Tuấn bĩu môi, buông cô ra sau đó tiến tới bàn bếp, giúp cô nhặt rau sạch sẽ "Còn dám xui khiến Dương Khả viết trước một di chúc, nếu chết sẽ để lại tài sản cho cô nhi viện!"
"Cô ta cứ hôn mê thế này cũng hay.." Dương Mai thở dài, tiếp tục công việc nấu ăn "..Anh đón nhận công việc cô ta đang dang dở chẳng ai dám phản đối. Ngày mai em cũng sẽ tới công ti, tranh thủ thời gian hốt trước một đám!"
"Sau này cô ta tỉnh lại anh sẽ dỗ ngọt cô ta chuyển cho mình một chút cổ phần!" Lê Tuấn gật đầu, hài lòng với suy nghĩ của mình "Nhưng anh sợ Đông Phong kia sẽ nhúng tay, hắn ta rất bao đồng!"
"Để em thử làm thế này xem sao.."
"Cách gì?"
"Biến anh ta.. thành của mình là ok hết!"
"Còn anh thì sao?"
"Lê Tuấn!"
"..."