Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời

Dạy Dỗ.


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đông Phong bắt được người, tra khảo xong rồi mới vui vẻ trở về biệt thự nhà họ Dương.
Giam giữ người trái phép là không tốt, chậc, anh cũng tự biết vậy nên sẽ cố gắng thả họ ra trong thời gian sớm nhất. Cứ yên tâm, anh không phải loại người tàn nhẫn nên mấy kiểu trả thù như đá Lệ Chi ra đường hay chặt tay lưu manh anh nhất định sẽ không làm đâu. Anh sẽ để cho người khác làm giùm anh, và người này chắc chắn sẽ có những cách hành hạ khiến người ta hối hận vì đã sinh ra trên đời!


Dương Khả ở biệt thự một mình, hai người kia vẫn chưa về nên sau khi xong xuôi mọi việc cô có chút thời gian nghỉ ngơi xem tivi. Công việc bình thường của Dương Khả rất nhiều, không giống như anh có thể công khai yêu cầu cấp dưới làm thay mình nhiều thứ. Dương Khả bày trò diễn kịch với Dương Mai và Lê Tuấn nên nhiều điều cô chỉ có thể âm thầm tự làm hoặc nhờ phó tổng Lâm. Vất vả như vậy làm gì chứ? Cứ để anh giúp có phải hơn không, đảm bảo hai kẻ đó sẽ sống không bằng chết!
Không phải Đông Phong không hiểu tâm ý của Dương Khả khi tự mình ra tay với hai người tưởng như-thân-thiết-nhất với mình. Chỉ là anh không chịu được cảm giác nhìn cô vất vả như vậy. Dương Khả đã gầy đến mức gió cũng có thể bay, cứ kéo dài kiểu này không biết cô còn xuống cân đến độ nào nữa đây?


"Hôm nay anh có vẻ bận rộn nhỉ?" Dương Khả không cần nhìn ra cửa cũng đoán ngay được người vừa vào nhà là Đông Phong. Tiếng bước chân của anh rất khác so với những người khác, Dương Khả chỉ nghe qua là đã phân biệt được ngay "Bình thường chẳng phải suốt ngày gác chân xem phim, chê em bận rộn kiếm tiền hay gì? Chẳng phải chính anh cũng thế?"


"Anh phải thế chứ, nhưng em có thể chọn không cần làm!" Đông Phong chống nạng đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống ngay sát một cách tự nhiên "Mấy bộ phim anh cày chờ dài cổ không thấy ra tập mới, chán chả buồn xem nữa!"


"Không hiểu anh thích gì ở đấy nữa? Trước nay có bao giờ anh lãng mạn đâu, chả lẽ đàn ông quá ba mươi ai cũng trở nên sến sẩm đến lẩm cẩm như thế?" Cô bĩu môi, với hoa quả trên bàn đưa qua cho anh "Nè, anh ăn đi, ăn cho trẻ hóa!"


"Anh còn chưa tới ba mươi đâu!" Đông Phong còn trẻ lắm đấy nhé, tuổi trẻ tài cao vô cùng! Mà dù anh có ba mươi cũng chẳng sao, với gương mặt này của anh thì tuổi tác chưa bao giờ là vấn đề! Dù có năm mươi hay bảy mươi thì anh cũng vẫn cực kì soái nhé! "Chẳng qua có người thích lãng mạn nên anh mới phải học theo để bù đắp thôi!"


"Trả cho anh này!" Cô dúi hoa quả vào tay anh, sau đó lau sạch tay rồi lấy cài áo hoa hồng đỏ ra, đưa tới trước mặt Đông Phong. Anh hơi nheo mắt, vừa ăn hoa quả vừa nhìn xem Dương Khả muốn làm gì tiếp theo.
Thái độ thiếu đánh này làm cô vô cùng ngứa tay, coi cô là khỉ diễn trò cho anh xem đấy hả? Quá láo!
"Cầm đi, có người tăm tia rồi, hở ra là bị mất đấy!"


"Tặng cho em thì là của em!" Đông Phong lắc đầu, tỏ ra bất cần "Em muốn đối xử với nó ra sao cũng được. Anh tin tưởng ở em, Dương Khả, em nhất định đủ sức bảo vệ tài sản của chính mình!"


"Em nói nhận nó bao giờ?" Cô xua tay, nhất quyết đưa nó cho Đông Phong, anh né người, với khăn giấy trên bàn lau mấy ngón tay dính nước hoa quả "Anh tặng nhầm người rồi, với ý nghĩa của thứ này, anh.."


"Nhầm thế nào?" Đông Phong nắm lấy bàn tay cầm cài áo của cô, lưu loát đoạt bông hoa khỏi tay Dương Khả. Cô thấy anh cầm lại đồ thì thở phào một hơi, còn chẳng kịp phản ứng với chuyện mình đang bị người ta cầm tay nữa.
Anh cười nhếch miệng, dùng tốc độ thật nhanh thả tay Dương Khả, cài bông hồng đỏ thẫm lên áo cô. Xong xuôi mới mãn nguyện nói "Với anh, em chính là duy nhất!"


"Đồ hâm!" Dương Khả tính tháo bông hoa ra thì Đông Phong đã đứng dậy muốn đi "Này, anh đừng vớ vẩn!"


"Ai thèm vớ vẩn với em?" Đông Phong bĩu môi, kiêu ngạo xoay người "Có mỗi bông hoa thôi, đừng làm lớn chuyện như thế chứ! Ngày xưa anh có nói gì làm gì em cũng toàn dửng dưng, tự nhiên hôm nay phản ứng mạnh thế này anh sẽ nghĩ em bắt đầu cảm động vì anh đấy!"


"..." Dương Khả tròn mắt nhìn về phía anh, cô phản ứng mạnh? Khác biệt so với trước đây à? Đâu có đúng không? Dương Khả thật sự không thể nhớ nổi nữa!
Đông Phong thấy cô im lặng không trả lời, anh nhìn về phía Dương Khả. Gương mặt cô dưới ráng chiều nhu hòa hơn vài phần, vừa xinh đẹp vừa ngây thơ. Và.. Cả sự ngạc nhiên vẫn còn đọng dưới đuôi mắt như đang tố cáo chủ nhân của nó hình như vừa nhận ra một sự thật nào đó rất sốc.


Anh chỉ nói linh tinh thôi mà, sao Dương Khả lại trân trối kiểu kia ta?
Chẳng lẽ thần may mắn mỉm cười với anh rồi, thay đổi chiến thuật và khí chất cuối cùng cũng khiến cô rung động?


"Ha ha, thật à?" Đông Phong cười rất khoái trá, quay phắt lại cúi sát mặt về phía Dương Khả mà hỏi. Cô đang suy tư, đột nhiên bị một gương mặt phóng đại trước mắt làm giật nảy mình. Kết quả không cần nói thêm, Dương Khả giang thẳng tay, vỗ bốp một cái lên má khiến Đông Phong ngã lăn lên ghế dài.
Cú vỗ đó chẳng đau chút nào, nó chỉ càng khiến anh cảm thấy vui vẻ hơn mà thôi. Đông Phong cợt nhả "Tốt lắm, có cơ hội rồi anh phải nhanh chóng tận dụng mới được!"


"Toàn nói linh tinh!" Dương Khả cự lại "Em có chồng rồi, chẳng qua dạo này bị lừa dối đâm ra nghi ngờ đàn ông, không thích có quan hệ với bất kì kẻ nào nên mới làm ra phản ứng thái quá vậy thôi!"


"Thế lại càng hay!" Đông Phong đắc ý "Ít nhất em cũng loại anh ra khỏi danh sách người thân, đưa anh trở lại danh sách đàn ông bình thường rồi!"


"Anh mà đùa nữa là em đưa anh về lại biệt thự nhà anh đấy!"


"Ok, ok!" Đông Phong phanh lại, không trêu đùa quá mức. Anh sực nhớ ra một chuyện, lập tức hỏi "Hôm trước em lấy hai cái vé mời ở chỗ con trai tổng giám đốc C hả? Em còn nhớ ngày tháng tổ chức bữa tiệc đó không?"


"Cho người đưa tới chỗ Dương Mai rồi!" Dương Khả nhíu mày, tự dưng hỏi cái này làm chi? "Anh muốn đến bữa tiệc kiểu đó à? Ở đấy không có vợ tốt cho anh đâu, bình thường anh thủ thân như ngọc, nay tự dưng định sa đọa đấy ư?"


"Ai mà thèm đến mấy chỗ dơ bẩn như thế?" Đông Phong nhăn mày, con trai tổng giám đốc C khẩu vị mặn có tiếng, anh sợ sỏi thận, ít khi ăn mặn lắm được không? "Chẳng qua có việc cần nhờ cậu ta giúp sức.."


"Anh tính đưa người qua để cho cậu ta dạy dỗ?" Dương Khả trầm giọng, mỉa mai "Kẻ nào vô phúc quá vậy? Mà anh cũng cần nhờ đến cậu ta à? Anh đâu phải kiểu người thích xử lý độc ác như vậy?"


"Người này nên bị thế!" Đông Phong nháy mắt "Kẻ đã đẩy em xuống đường, em nói xem, để cậu ta dạy dỗ là nặng hay nhẹ nào?"


*


Lê Tuấn và Miên Miên bay cùng một chuyến, nhưng với chức vụ của hai người thì khoang mà hai người ngồi dĩ nhiên là khác nhau hoàn toàn. Lê Tuấn lên máy bay có thể hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất, phục vụ tận tình nhất. Còn Miên Miên chỉ có thể ngồi khoang thường, thẳng lưng mà ngủ cho tới khi xuống sân bay.
Phòng khách sạn cũng đã được đặt sẵn, một người là phòng hạng sang, còn một người là phòng thường. Đáng lẽ bình thường đi công tác công ti sẽ cử cùng giới tính để ghép phòng cho dễ, đỡ tốn kém chi phí. Nhưng đây lại là trường hợp đặc biệt, dù gì cũng là quyền chủ tịch. Để chủ tịch thuê riêng một phòng là điều quá mức hiển nhiên rồi!


Hai người ai về phòng nấy, tự mình sắp xếp hành lý các loại rồi cùng nhau đi tham dự hội thảo buổi tối. Hội thảo kết thúc cũng là lúc dạ tiệc bắt đầu, mọi người ra sức làm quen, móc nối quan hệ, chè chén, nhảy nhót.. Miên Miên vì chưa từng tới những nơi sang trọng như thế này bao giờ nên luôn luôn đứng trong góc nhìn về phía Lê Tuấn. Cô âm thầm quan sát dáng vẻ điển trai của anh, nhìn anh say mê làm việc, những trao đổi liên quan đến công việc trên thương trường. Nhìn anh nhấp môi những ly rượu nồng đỏ thẫm, khóe miệng ướt át hơi hé mở cực kì dụ hoặc. Nhìn anh lịch sự từ chối những người phụ nữ tới mời nhảy, tiêu chuẩn quý ông vừa thanh tao lại vừa trang nhã..


Người đàn ông này thật sự yêu cô sao?
Anh ấy không nói dối cô về bản hợp đồng kia chứ?
Phó tổng Lâm nói thật hay giả? Ông ấy nói Lê Tuấn từng điên cuồng theo đuổi Dương Khả, mãi một thời gian dài hai người mới vì yêu nhau mà kết hôn là đúng hay sai?
Nhưng phó tổng Lâm cần gì nói dối cô, cần gì phải bôi nhọ hay hạ thấp Lê Tuấn trước mặt cô?
Hơn nữa ông ấy nói đúng, một kẻ nghèo, một sinh viên dù giỏi tới đâu đi chăng nữa thì những mối quan hệ cũng không thể nhiều tới mức đủ để người ta phải đánh đổi tiền bạc và hạnh phúc gia đình để mua lấy, để chiếm đoạt..


Nhưng anh ấy đã nói vậy.. Lê Tuấn không giống như người hay nói dối. Miên Miên thật sự bối rối, cô không biết nên làm gì, nên tin ai nữa đây!


"Em có muốn cùng tôi nhảy một điệu không?" Còn đang đắm trong suy tư nên Lê Tuấn tới gần cô cũng không biết. Khi Miên Miên phản ứng lại là lúc anh đã đứng ngay sau cô, cúi đầu nhỏ giọng vào tai cô.
Hai gò má xinh đẹp của Miên Miên đỏ ửng, tai cô cũng có phản ứng, hồng rực cả lên.
"Cô gái, đóa hoa xinh đẹp như em nên nở rộ trên sàn nhảy, không phải trong góc nhà thế này!"


"Em.." Miên Miên cắn môi, nghĩ đến chuyện phó tổng Lâm nói với mình lúc chiều liền trấn định, cứng rắn nói "Tôi không nhảy! Sếp, anh cứ tự nhiên đi!"


"Vậy được!" Lê Tuấn đoán được khúc mắc trong lòng cô, thầm chửi lão Lâm một ngàn lần, anh dúi ly rượu đỏ vào tay cô "Uống một ly, coi như cáo lỗi với tôi đi nào!"


"Vì sao chứ?"


"Đây là phép lịch sự!" Lê Tuấn tiện miệng bịa đặt "Nếu không em nhảy với tôi đi! Sao nào? Chẳng lẽ em không biết uống?"


"Ai nói tôi không biết?" Miên Miên dậm chân, đưa ly rượu lên miệng cạn sạch "Sếp! Anh ở lại chơi vui vẻ, tôi xin phép về phòng trước!"


"Tiệc còn dài lắm, nếu tôi say ai sẽ đưa tôi về?" Lê Tuấn lưu manh giữ tay cô lại "Em là người giám sát tôi cơ mà, nhỡ tôi bị người ta đưa đi thì em ăn nói sao với lão Lâm đây?"


"Anh..."


"Muốn về cũng không

phải không thể.." Anh nhếch môi, đưa tay nâng cằm cô lên. Khuôn mặt xinh đẹp của Miên Miên dưới ánh sáng lấp lánh trong phòng tiệc càng trở nên diễm lệ đến siêu thực "...Em chịu uống với tôi thêm một ly giao bôi, tôi sẽ cho em đi!"


"Giao.. Giao cái gì chứ?" Việc đó không phải chỉ có vợ chồng mới làm à? Lê Tuấn lại phát điên cái gì không biết? Trêu đùa cô vui lắm hay sao mà lúc nào anh cũng phải giỡn cô mới cười được vậy? "Anh đừng dựa gần thế, người ta nhìn thấy hết bây giờ!"


"Nếu không có người ta thì được đúng không?"


"Hả? Này.."


Lê Tuấn không để Miên Miên nói thêm điều gì, anh kéo cô ra cửa sau, nhanh chóng đi tới phòng của Miên Miên. Thật ra Lê Tuấn tính đi tới chỗ của anh, vì chỗ của anh là phòng VIP siêu kích thích. Nhưng nơi đó phải đi thang máy quá xa, sợ Miên Miên sẽ xấu hổ chạy mất nên chỉ còn cách đi thẳng tới phòng cô: căn phòng rất gần nơi tổ chức dạ tiệc!
Dùng thẻ từ mở khóa, Lê Tuấn kéo tuột Miên Miên vào trong. Anh đá cửa lại, cho nó đóng chặt, chẳng buồn bật đèn đã vội vã đè ép cô xuống cửa. Bỏ mặc mọi sự chống cự của Miên Miên, Lê Tuấn cứ thế hôn sâu, hôn đến mức khiến người con gái trong lòng anh mê đi vì thiếu không khí!


Lê Tuấn cười thầm trong lòng, đúng là ngây ngô, đến cả hôn cũng không biết nữa!


"Anh.. Anh tính làm gì?" Miên Miên thở dốc, cô đẩy anh ra nhưng đáng tiếc sức yếu chẳng thể khiến Lê Tuấn nhích nổi một ly. Tức giận đến đỏ mặt, Miên Miên nắm tay lại, đấm mạnh vào ngực anh. Nhưng những cú đấm như mèo cào kia dường như chỉ đủ sức gãi ngứa cho Lê Tuấn, cô càng đấm, anh càng cười ác! "Anh đừng vớ vẩn! Mau thả tôi ra!"


"Tôi không thả em đấy, em làm gì được tôi nào?" Lê Tuấn cợt nhả, chân anh còn thô bạo chen vào giữa hai chân Miên Miên khiến cô quẫn bách muốn chết.
Tự dưng Lê Tuấn muốn xem vẻ mặt của Miên Miên, muốn nhìn phản ứng của cô cực kì. Anh với tay bật đèn vàng trong phòng, sau đó bất ngờ ôm ngang người cô, bế cô ném lên giường, nhanh chóng đè lên người Miên Miên - khóa chặt mục tiêu!
"Em sẽ đánh tôi sao? Tim tôi đau lắm đó!"


"Anh thả tôi ra!" Miên Miên lắc đầu, khóe mắt chảy ra nước mắt uất ức "Anh có vợ rồi, đừng khiến tôi phải làm hồ ly tinh phá hoại gia đình người khác!"


"Chiều nay chúng ta đã nói rõ với nhau rồi còn gì?" Lê Tuấn làm ra vẻ khó hiểu "Em không tin tôi? Hay có ai nói gì với em?"


"Tôi.." Miên Miên ngập ngừng, ánh mắt trống rỗng chất đầy đau thương.
Lê Tuấn thấy vậy liền dừng trêu đùa cô, anh nhấc Miên Miên ngồi ngay ngắn dậy, chỉnh lại trang phục cho cô sau đó chăm chú chờ đợi cô nói chuyện. Miên Miên không chống cự được ánh mắt đó của người thương, cô thở dài, đau đớn "Chuyện trước đây hai người yêu nhau sau mới kết hôn tôi đã biết rồi, anh đừng lừa gạt tôi nữa!"


"Yêu nhau?" Lê Tuấn phá ra cười, cười lớn, cười chảy cả nước mắt.. Anh cười rất thật lòng, như thể nghe thấy chuyện gì đáng cười lắm không bằng. Miên Miên tròn mắt nhìn anh, Lê Tuấn rất thật, không giống như đang diễn kịch.. "Ai bảo với em bọn tôi yêu nhau? Chỉ có cô ta đơn phương theo đuổi tôi mà thôi!"


"Chị Khả yêu anh?" Miên Miên hỏi ngược lại "Sao chiều nay anh nói.. Anh nói dối tôi? Lê Tuấn, anh đang cố gắng lừa gạt tôi đấy à? Anh nghĩ tôi là trẻ con hay sao? Anh cút đi! Tôi không muốn thấy anh nữa!"


"Miên Miên, em bình tĩnh đi!" Lê Tuấn thấy cô phản ứng như vậy lập tức đau lòng. Anh ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi "Không biết kẻ kia đã nói gì với em nhưng Miên Miên, anh không nói dối em, anh không yêu cô ta, đến giờ anh và cô ta vẫn chưa hề có quan hệ thể xác! Anh xin thề! Thề có linh hồn của bố mẹ anh trên trời kia, nếu như anh nói dối ông trời cứ trừng phạt anh.."


"Anh thôi đi!" Cô gắt lên, lo lắng "Anh thề thốt cái gì? Tôi không nghe!"


"Em lo lắng cho anh?"


"Không có!" Miên Miên lắc đầu quầy quậy "Tôi không thèm! Anh nói dối tôi, vì sao tôi phải lo cho anh?"


"Anh xin lỗi!" Lê Tuấn xiết chặt cô, hai bờ vai gầy mỏng manh của Miên Miên run lên theo từng nhịp thở và nước mắt của cô. Trong lòng Lê Tuấn đột ngột hiện hữu một nỗi đau đớn kì lạ, có lẽ đó thật sự là vì yêu mà thương tiếc "Anh có nói dối em, nhưng chuyện hợp đồng là thật, và việc nó sắp kết thúc cũng là thật!"


"Anh lại định chống chế thế nào?" Miên Miên lắc đầu quầy quậy, không tin tưởng "Đừng hòng lừa gạt tôi!"


"Bản hợp đồng chung đó anh không thể đem đi, nhưng anh có chụp ảnh lại, nếu em không tin anh có thể cho em đọc!" Lê Tuấn lấy điện thoại di động ra, mở phần thư viện ảnh. Đôi mắt nhòe lệ của Miên Miên ngơ ngác nhìn về phía anh, chờ đợi và hi vọng "Miên Miên, em phải hiểu cho tôi, tôi có tự tôn của tôi, vậy nên tôi mới nói dối!"


Màn hình điện thoại của Lê Tuấn xuất hiện hình ảnh của mấy trang hợp đồng hôn nhân. Chuyện tựa như chỉ có trong phim này hiển hiện trước mắt Miên Miên khiến cô ngạc nhiên mãi không thôi. Cầm lấy điện thoại của Lê Tuấn, Miên Miên nhanh chóng đọc hết những nội dung trong đó.
Hợp đồng hôn nhân này không khác gì những bản hợp đồng bình thường, nó ghi rõ bên A, bên B, những điều kiện và lợi ích mà hai bên có thể đạt được, thêm vào là thời gian kí kết, chỉ có hiệu lực cho đến hết ngày X!
Vậy là sắp kết thúc thật?
Lê Tuấn chuẩn bị được giải thoát?


"Em không ngờ.." Miên Miên được xoa dịu, nước mắt ngừng rơi, nụ cười rạng rỡ "..Thì ra là cô Khả yêu anh điên cuồng, dùng hợp đồng này để trói buộc anh lại!"


"Đúng vậy!" Lê Tuấn bất đắc dĩ "Anh cũng là đàn ông, vậy nên anh làm sao dám để cho người anh yêu nhất nhìn thấy sự nhỏ yếu đáng xấu hổ của mình chứ?"


"Lê Tuấn.." Cô áy náy đặt tay lên vai anh, ánh mắt vừa ngại ngùng lại vừa e lệ "..Em không nên như vậy, nghe người khác nói rồi không tin tưởng anh.."


"Anh cũng sai mà, anh đã nói dối em!" Lê Tuấn lắc đầu, trong lòng không nhịn được sung sướng cười to. Ha ha, bõ công cả chiều anh làm giả cái này, giờ thì hay rồi, tha hồ mà chén! "Ngày đó anh cứu Dương Khả, không ngờ lại vì thế mà bị cô ta si mê. Dương Khả ngày đêm theo anh, không chiếm được tình yêu của anh thì bắt đầu gây khó dễ, hai đứa em anh đang đi học cũng bị đe dọa. Về sau vì hai em nên anh không thể không thỏa hiệp, cùng cô ta kí một hợp đồng."


"Em hiểu.."


"Trong vòng một thời gian nhất định anh và cô ta phải ở cạnh nhau, giả làm vợ chồng. Trong khoảng thời gian này nếu như cô ta không chiếm được trái tim của anh thì ngay khi hợp đồng kết thúc phải trả tự do cho anh.." Lê Tuấn tỏ vẻ bất lực "..Và cũng trong thời gian ấy, anh sẽ được nắm quyền ở công ty, hưởng lương cao tầng. Các em anh phải được ăn học tử tế, lo liệu việc làm sau khi tốt nghiệp.."


"Em rõ cả rồi!" Miên Miên cúi mặt, không biết làm thế nào để xoa dịu nỗi đau đớn vì bị một người đàn bà không biết xấ hổ nhục nhã trói buộc trong thời gian qua "Lê Tuấn, anh rất giỏi, chỉ là do cô ta có tiền quá thôi. Nếu như không phải vì tiền có thể chèn ép tất thảy, anh sẽ phải rơi vào hoàn cảnh khó khăn này sao?"


"Đúng vậy!" Lê Tuấn ậm ừ, anh quay ra ôm ngang người cô, tay bắt đầu sờ loạn. Miên Miên ban đầu còn có chút chống cự, sau nghĩ tới chuyện mình vừa làm tổn thương anh nên không nỡ đẩy ra nữa, mặc anh muốn làm gì thì làm "Đừng nhắc tới con người nhàm chán ấy nữa, Miên Miên, chúng ta nói chuyện khác vui vẻ hơn đi được không?"



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện