p class="watch-page-fiction-content">Tiệm bánh sau bữa tiệc còn lại hai người, Doãn Linh ngồi trên đùi Lục Tiến, anh ôm chặt cô trong lòng, áp chế gương mặt cô hôn hấp.
Nụ hôn trôi qua không biết bao lâu, chỉ thấy miệng lưỡi Doãn Linh đều đang tê rần, cô mị thành âm phản kháng."Ưm..."Tiếng kêu kiều mị càng làm Lục Tiến say đắm, anh càng quấn quýt như thể người bị nghiện chẳng thể dứt ra được, Doãn Linh bị hôn, nụ hôn càn quét trong miệng, mút đi hơi thở lẫn ngọt ngào.Lục Tiến ngấu nghiến hôn, ngông cuồng làm loạn trong miệng, mút đi ngọt ngào, mút đi hơi thở, quấn quýt cuốn lấy lưỡi mềm mại, tiếng hôn ướt át phát ra làm cho Doãn Linh phát thẹn.Doãn Linh dùng lực xoay mặt đi, để nụ hôn của Lục Tiến trượt lên gò má.Cô mím môi, hít sâu một bụng không khí lẩm bẩm mắng."Tên khốn nhà anh..." Cô còn chưa cho phép, anh đã dám hôn cô rồi a."Ừ, anh chính là tên khốn đấy" Lục Tiến nhếch cao khoé môi cười tà, tay nâng gương mặt cô hướng về anh, lần nữa trấn áp xuống đôi môi đỏ mọng.Lục Tiến lại hôn, tay anh nâng gương mặt cô, tay còn lại giữ lấy bên hông không cho cô cự nguậy rời khỏi đùi anh.Bởi vì anh chính là tên khốn, cho nên anh phải hôn cho đã cái miệng của anh a, phải hôn đến khi cái miệng của cô không còn thao thao bất tuyệt nữa.Dù sao cũng đã bị cô mắng rồi, phải tận dụng cơ hội hôn cô thêm một lúc nữa.Lục Tiến đắm chìm vào nụ hôn, nụ hôn biểu tình thay cho ham mu/ốn của anh, tiếng hôn ẩm ướt thẹn người cứ thế bao trùm tiệm bánh."Ưm..."Nụ hôn càng lúc càng sâu, rút đi không khí lẫn sinh lực của Doãn Linh, dần dần cô không có lực phản kháng nữa, mềm nhũng ngồi yên trong lòng anh hứng chịu nụ hôn cuồng loạn.Hôn xong, cô cũng không còn sức phản ứng nữa, mặt trở nên đỏ, đôi mi mang theo hạt sương long lanh nhìn anh.Ngắm nhìn Doãn Linh sau nụ hôn mê luyến, gương mặt đỏ đỏ hồng hồng thật ngọt ngào, Lục Tiến nhếch cao bạc môi, giương ra nụ cười của kẻ thắng trận."Cô Doãn ạ, em sắp làm bà Lục rồi đó, đừng có tùy tiện khen người đàn ông khác trước mặt anh.""Em cứ khen đấy" Doãn Linh bĩu môi, cô thẹn quá hoá giận xoay mặt đi."Em không thèm làm bà Lục gì gì đó."Lục Tiến cười khổ, hai tay bưng gương mặt cô xoay trở lại, khổ sở cười."Rồi rồi, em không thèm làm bà Lục, là anh thèm em làm bà Lục."Ôi a, anh khổ quá đi mà.Doãn Linh liếc mắt đẹp, nhìn bộ dạng kia cô cũng kệ."Hôm nay anh ăn gan hùm rồi, còn dám tự tiện hôn em, hứ, bà Lục gì gì đó, anh tự mà làm, em không thèm!"Doãn Linh bĩu môi hất mặt, tay đẩy anh ra, chính mình đứng dậy quay ngoắt đi mấy bước rồi ngoái lại."Anh Lục, à mà không anh Lâm, anh cứ tiếp tục mà mỗi ngày thay một cô gái đi ha."Lục Tiến ngớ ra, nghe lời cô nói như sét đánh ngang tai.Cô biết Lâm Hưng là anh rồi?Thảo nào vừa rồi...!Ngay lập tức Lục Tiến đứng bật dậy, lẽo đẽo chạy theo Doãn Linh."Thôi mà Linh a, anh xin lỗi mà."Con mẹ nó, chỉ có thể là họ Phàm! Họ Phàm ám hại anh a!!!"Linh ơi Linh à, anh xin lỗi mà."Giọng nói của Lục Tiến đêm hôm ấy...!Thật thảm thiết làm sao!...Sáu giờ sáng, phòng ngủ của Tinh Lạc.Tinh Lạc nằm gối đầu trên một cánh tay rất săn chắc, cô đang đắm chìm trong giấc ngủ say, dạo gần đây Tinh Lạc rất ít khi có một giấc ngủ ngon như thế này.Chìm trong giấc ngủ say, Tinh Lạc như con mèo nhỏ cự nguậy, cô cọ cọ gương mặt vào cánh tay săn chắc kia, bàn tay trong cơn mơ hồ ôm lấy một chiếc gối ôm làm bằng da thịt vô cùng rắn chắc.
Trong cơn mơ, Tinh Lạc đem Trịnh Kiệt Luân hoá thành chiếc gối ôm, tay ôm trên vòm ng/ực, cái chân đang gác lên trên chân của anh cũng bắt đầu cọ quậy, gác cao lên trên chút nữa.Chân Tinh Lạc mon men gác lên đùi Trịnh Kiệt Luân, cơ thể cô mềm mại dính sát vào thân thể anh, Trịnh Kiệt Luân nằm nhắm mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống hai cái, sau đó mắt bạc dần dần mở ra nhìn trần nhà.Anh đã sớm tỉnh, hôm nay anh có công việc quan trọng ở quân khu, vốn định rời đi sớm cho kịp công việc, thế nhưng cô cứ ôm anh như một chiếc gối không muốn rời.
Dù sao cũng chỉ mới sáu giờ sáng, anh nằm thêm chút nữa cũng không thành vấn đề, thế là Trịnh Kiệt Luân nằm yên một chỗ cho cô ôm.Ấy vậy mà cô nàng nhỏ này ôm anh ngủ thôi mà cũng chẳng an phận, chân cô gác lên chân anh, vừa rồi giống như con rắn mơn tr/ớn bò lên đùi.
Nếu như chân cô nhích lên một chút nữa, đầu gối chân Tinh Lạc liền sẽ chạm chỗ nam nhân đang cứng ngắt ngẩn cao đầu kia.Chật...!Đàn ông mỗi khi ngủ thức dậy đều rất hưng phấn, hạ thân anh sớm căng cứng, một màn mơn tr/ớn từ chân cô, Trịnh Kiệt Luân lại nuốt nước bọt, ánh mắt trầm luân nhìn vào hư vô trên trần nhà.Còn chưa nói đến...!Cô đang ôm sát cơ thể anh, tối qua hành xong chuyện đại sự, anh liền cứ thể trần như nhộng ôm cô đi ngủ, thế nên hai người hiện tại chính là trần tr/ụi ôm nhau, nơi đẫ/y đà tròn trịa cứ dính sát lên người anh.Trịnh Kiệt Luân hạ mắt nhìn Tinh Lạc, gương mặt cô đã nằm trên vòm ng/ực anh, giống như con mèo nhỏ cọ cọ nguậy nguậy tìm vị trí thoải mái nhất.Trịnh Kiệt Luân chợt cười, bàn tay vén sợi tóc lên vành tai nhỏ, để anh có thể ngắm rõ gương mặt cô.
Xương mũi cô không quá cao, nhỏ nhắn xinh xinh, cái miệng nhỏ trông như quả mận đào, nửa gương mặt áp lên ngực anh, gò má tì lên ngực anh phúng pha phúng phính.Trịnh Kiệt Luân chạm lên gò má Tinh Lạc, ngón tay cái xoa xoa nửa gò má còn lại của cô."Hừm..." Tinh Lạc thở khì một hơi, bàn tay ôm trên ngực anh theo mơ hồ hạ xuống bụng anh, cái chân dính chặt ôm lấy anh."..." Trịnh Kiệt Luân không dám động, trái tim loạn xạ đập nhanh, nét mặt anh nổi lên khổ sở, yết hầu trượt lên trượt xuống mấy cái.Chật...! Tối qua đã cùng cô làm chuyện đại sự rồi a, mặc dù cô mang thai, anh cũng không dám quá đáng, toàn bộ quá trình đại sự rất nhẹ nhàng di chuyển để thích hợp với tình trạng mẹ bầu của Tinh Lạc, nói là nhẹ nhàng hoà hợp thế thôi, cũng có một số lúc anh khó mà kiểm soát bản thân, đêm qua cũng đã đại sự cả giờ, bây giờ anh lật cô ra làm tiếp chuyện đại sự thì quả thật a...Có hơi cầm thú đi, nói gì thì cô cũng là phụ nữ mang thai, lại còn đang là thời kỳ đầu.Trịnh Kiệt Luân cố gắng loại bỏ suy nghĩ tà đạo, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nằm trên bụng anh, kéo tay cô đặt trở lại trên ngực.Anh đang nằm rất yên vị cho cô ôm, thế nên cô cũng nên ngoan ngoan mà ôm thôi, cô mà loạn quá thì anh cũng không dám chắc bản thân có hoá cầm thú không.Nói thật thì...!Với Tinh Lạc cô nương đây thì anh hoá cầm thú xong liền chẳng muốn trở lại làm người nữa.Cổ nóng hổi từ hạ thân chạy lên đại não, Trịnh Kiệt Luân nuốt nước bọt, hạ mắt nhìn xuống nhìn thấy chính mình trướng to đội chăn lên thành một đỉnh nhô.Cảm giác trướng to khiến cho anh cảm thấy thật bí bách, bên cạnh còn có mềm mại yêu kiều, ham mu/ốn dâng trào kí/ch thích tinh thần Trịnh Kiệt Luân, trái