p class="watch-page-fiction-content">"À ừ..."Cha Tinh cho phép, Trịnh Kiệt Luân ung dung bước sang chỗ Tinh Lạc đang ngồi, nắm lấy cánh tay cô.Linh Lan nhận thấy nguy hiểm cận kề, cô bé sắp bị người đàn ông này cướp đi chị gái, Linh Lan câu chặt cánh tay kia của Tinh Lạc, mếu máo kêu nhỏ."Hai của em..."Mẹ Tinh ngồi bên cạnh Linh Lan, nhanh chóng dỗ dành."Út Lan ngoan, để cho anh chị nói chuyện."Linh Lan không muốn chị đi cùng người đàn ông trông đáng sợ kia, ôm thật chặt cánh tay chị gái."Không muốn."Linh Lan sinh sau cùng, ở gia đình được cưng chiều nhất, chị hai là người cưng chiều con bé nhất cho nên con bé cũng bám dính chị hai nhất a, mỗi khi chị hai từ Thành An trở về, chị hai chỉ có thể là của Linh Lan.Con bé không muốn nhường chị cho bất kỳ ai, ai cũng không được cướp đi chị, kể cả đối phương là Dư Hoà cũng không được.Linh Lan nhìn người đàn ông với đôi mắt tròn xoe ngập nước, nước mắt cứ thế ào ào chảy, giọng con bé vừa bướng bỉnh lại vừa run run vì sợ."Không thích mà...""Út Lan ngoan đi."Mẹ Tinh hiền dịu bảo, hai tay bà đặt lên đôi vai Linh Lan, ý muốn kéo con bé ra khỏi Tinh Lạc.
Con bé nhanh chóng nhận biết được, cấu chặt cánh tay Tinh Lạc hơn, đầu lắc mạnh la hét."Không thích! Không thích!!!"Tinh Tiêu nhìn Trịnh Kiệt Luân, ánh mắt Tinh Tiêu lúc này dành cho Trịnh Kiệt Luân đã phần nào có một chút hảo cảm, cậu thiếu niên nhìn anh như thể nhắc nhở, khổ sở cười cười."Không được đâu, con bé cứng đầu lắm, ở nhà này chị hai là của út Lan rồi, đến Dư Hoà còn chưa lấy được chị ra khỏi con bé mà, anh và chị đợi lát nữa nói chuyện sau đi."Trịnh Kiệt Luân nghe xong, nhìn cô bé nhỏ bám bên cánh tay phải của Tinh Lạc không chịu buông.Xem ra cha mẹ Tinh hay Tinh Tiêu đều không phải cửa ải chính, thế thì anh phải dỗ dành em gái này một lát rồi, thế nhưng Trịnh Kiệt Luân còn chưa kịp lên tiếng, giọng cha Tinh đã cất lên."Linh Lan nghe lời, chỗ người lớn nói chuyện, con như vậy là không ngoan đó biết không?"Cha Tinh đột ngột lớn tiếng, Linh Lan đang run sợ, bị cha lớn tiếng liền bùng phát, mếu máo cấu chặt tay Tinh Lạc, gương mặt đỏ bừng bừng, đôi lông mày ngay lập tức nhăn nhíu lại, mếu lên thành tiếng."U...!Oa...!Không thích..."Tinh Lạc vội đẩy tay Trịnh Kiệt Luân ra, nói vội."Lát nữa chúng ta nói sau."Nói rồi Tinh Lạc xoay lại nhìn em gái nhỏ, bàn tay dịu dàng ôm lấy cục bông nhỏ vào lòng dỗ dành, yêu thương nói nhỏ."Hai ở đây mà."Ôi a, chưa bao giờ cô lại muốn Linh Lan dính với cô như thế này.Út Lan giỏi lắm, khóc tốt lắm khóc tốt lắm a.Tinh Lạc miệng lưỡi dỗ dành, trong lòng lại vô cùng cảm tạ trời đất, khen thưởng em gái bé bỏng đang khóc u oa trong lòng.
Trịnh Kiệt Luân nhìn qua cũng biết tổng cô đang mừng thầm, anh hạ người thấp xuống, khụy gối ngồi trước ghế của Linh Lan, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Linh Lan gọi."Linh Lan nghe anh nói này."Tinh Linh Lan bị nắm lấy, bàn tay người đàn ông kia rất to, giọng nói lại đột nhiên rất dịu dàng, nhưng cô bé chỉ xoay nhẹ mặt nhìn người đàn ông lạ lẫm một cái, sau đó nhanh chóng xoay đi biểu thị từ chối.Tinh Lạc vô cùng mừng rỡ, từ tận đáy lòng tung hô út Lan bé bỏng.Phải phải, phải từ chối a, mà cũng đương nhiên rồi, chẳng ai có thể cướp cô từ Linh Lan đâu a, có Linh Lan ở đây, cô có thể tránh mặt anh một chút, Tinh Lạc thậm chí còn cảm thấy tự đắc.Trịnh Kiệt Luân cũng không vội vã, đối với những em bé nhỏ như thế này, anh phải từ từ chậm rãi.Quá rõ ràng, người anh cần lấy lòng nhiều nhất ở gia đình này không chỉ có mỗi em trai Tinh Tiêu, cửa ải khó khăn nhất chính là em gái nhỏ, người mà đến cả Dư Hoà cũng không lấy được chị gái từ tay con bé."Anh biết Linh Lan thích chị hai nhất, thương chị hai nhất, có phải chị hai thường đi Thành An bỏ Linh Lan ở nhà, cho nên mỗi khi chị về, Linh Lan đều muốn ở bên chị hai nhiều nhất, mới không muốn nhường chị hai cho ai."Trịnh Kiệt Luân bắt đầu nói, giọng anh rất nhẹ, âm trầm nghe thật êm ái, anh dịu dàng nói, bàn tay dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Linh