p class="watch-page-fiction-content">Kim tiêm đâm xuyên qua vải quần, Tinh Lạc chẳng biết kia là thứ gì nhưng cô có thể chắc chắn nó không hề tốt, đột ngột bị kim đâm vào đùi, cảm giác được một loạt tạp chất chảy vào trong máu, Tinh Lạc đau đến nhăn mày, trừng mắt nhìn Dư Hoà."Anh làm c..."Lời không kịp nói dứt đã nuốt ngược vào trong, Dư Hoà chặn trên môi Tinh Lạc bằng chính bạc môi uy ngút của anh, anh hôn lên môi nhỏ, gấp gáp cại mở luồn vào trong miệng Tinh Lạc, nếm lấy tư vị ngọt ngào trong cô.Tinh Lạc bị giam giữa anh và tủ kính, sức lực của một người phụ nữ nhỏ yếu chẳng tài nào địch lại một gã đàn ông, cô không thể cự quậy, lưng dính vào tủ kính, hai tay chắn trước ngực anh một cách vô nghĩa."Ưm..."Cảm giác cuồng quấy từ trong miệng lưỡi, hơi thở Dư Hoà từng đợt phả ra, anh gặm m.út tư mật lưỡi mềm một chút liền ngông cuồng há miệng cắn lấy môi miệng Tinh Lạc.
Dư Hoà hôn ngấu nghiến, dường như anh muốn hút hết sinh lực từ miệng cô, tiếng hôn ướt át phát thẹn khắp tiệm hoa.Tinh Lạc trợn to mắt nhìn dung nhan tuấn tú trước mặt, thật không dám tin vào những gì đang xảy ra, cảm giác người trước mặt trở nên thật hèn hạ, nụ hôn rút lấy hơi thở dần dần kinh tởm.
Đầu lưỡi cô phát tê, môi dưới bị cắn sưng, tiếng hôn ướt át thẹn người, hạ thân theo nụ hôn dâng lên cơn nóng vừa lạ vừa quen.Cô biết cảm giác nóng bức thiêu đốt tâm trí này, nụ hôn kéo dài thiêu đốt tiềm thức Tinh Lạc, toàn thân mềm nhũng như sợi bông tựa lên tấm kính phía sau, hai tay cô giữ trên ngực áo Dư Hoà, chỉ còn là cái nắm níu không có sức lực.Ngay bây giờ, đến một cái xoay đầu tránh đi nụ hôn cũng thật khó, thân thể Tinh Lạc chỉ vì một nụ hôn đã mềm ngoặc, Tinh Lạc nhắm chặt hai mắt, đầu lông mày nhíu lại, cô rít vào một hơi thật sâu, cố gắng dùng sức lắc mạnh đầu.Tinh Lạc xoay đầu đi, nụ hôn của Dư Hoà trượt sang một bên gò má, thoát được nụ hôn, Tinh Lạc nhìn chằm chằm hư không hít thở vội, cô tham lam hít thấy bầu không khí trong sạch không còn mùi của anh.Dư Hoà cũng chẳng vội vã, nụ hôn trượt từ gò má đi xuống cổ non mềm, dù sao thuốc đã ngấm vào người cô rồi, đêm nay cô không có khả năng kháng cự anh, nói không chừng chỉ một lát nữa, cô sẽ nhiễm dục đến mức khấp cấp cầu xin anh.Cô sẽ phải cầu xin anh cắ/m vào cô, ha, đúng vậy, phải cầu xin anh cắ/m vào cô, cầu xin anh chà đạp cô nhiều một chút nữa.Dư Hoà nhếch cao bạc môi, rít vào một hơi đầy mùi hương từ cổ non, bàn tay to lướt qua cổ áo của Tinh Lạc, cởi ra ba chiếc cúc áo lộ ra cổ trắng non mềm cùng xương thiên nga xinh đẹp, còn có hai đồi bồng đào căng mọng giấu nụ hoa hồng hào trong lớp áo con.
Dư Hoà nuốt một ngụm nước bọt, không thể kiềm lại cảm giác khao khát, anh cúi đầu hôn lên xương thiên nga, há miệng mú.t lấy da thịt trắng ngần, mùi hương của cô là mùi nước hoa anh thảo, vẫn là mùi anh thảo dịu dàng như ngày nào.Dư Hoà sảng khoái hôn hít làn da Tinh Lạc, hôn khắp xương đòn tạo thành loạt vết hôn đỏ hồng, chứng minh cho vết tích của anh, nụ hôn mê say vì da thịt mềm mại, làm cho phía trước Tinh Lạc chỉ toàn là mùi vị của Dư Hoà, anh hôn xong cổ non và xương đòn, nụ hôn dần xuống đôi g/ò bồ/ng đào căn mọng.
Há miệng cắn lấy thịt mềm, Dư Hoà cắn chặt da thịt Tinh Lạc ngấu nghiến gò bồng mềm.Ngực truyền tới cảm giác đau đớn, Tinh Lạc chẳng có một âm kêu la, cô mơ mơ hồ hồ nhìn đèn vàng trên trần nhà, cảm giác thiêu đốt từ hạ thể khiến cho toàn thân cô mất đi lực chống đỡ, lồng ngực càng lúc càng trĩu nặng, Tinh Lạc nhắm lại đôi mi run rẩy, bàn tay mân mê mò lên tủ kính.Hạ thể ngứa ngáy nóng ran làm cho đôi chân cô bủn rủn không trụ vững, từng luồng máu trong cơ thể Tinh Lạc đang nóng lên, thiêu đốt lý trí, cô càng lúc càng mơ hồ, bàn tay run rẩy chậm chạm nâng lên trên đỉnh đầu.Cô nhớ rõ trên tủ kính có một bình hoa, Dư Hoà mê đắm ngậm m.út trên ngực Tinh Lạc, không nhìn thấy bàn tay Tinh Lạc đang mò lên tủ kính.Những đầu ngón tay Tinh Lạc dần lạnh đi, cô chạm vào bình hoa, bàn tay yếu ớt nắm lấy thân bình hoa, rít sâu vào một hơi, lồng ngực phập phồng chuyển động, Dư Hoà càng há miệng gặp lấy da thịt cô như một miếng mồi gây nghiện.Tinh Lạc dùng toàn bộ sức lực nắm lấy bình hoa, mi mắt mở ra.Xoảng.Tinh Lạc cầm lấy bình hoa đập vào đầu Dư Hoà, sau một tiếng vỡ nát, mảnh vỡ văng tung toé, Dư Hoà bật ra khỏi người Tinh Lạc, đỡ lấy một bên đầu bị bình hoa đập trúng, bước chân chao đảo vì đau đớn, rống lên một tiếng."A...!Con mẹ nó!"Bình hoa đập vào đầu, tâm trí Dư Hoà như đảo lộn, mất khả năng định hướng một vài giây khiến cho cơ thể cứ lảo đảo bước chân.Tinh Lạc được thả ra, thế nhưng chân cô lại bủn rủn như sợi bún, cô phải nhân lúc Dư Hoà đau đớn, hai tay nắm lấy hai bên ngực áo ôm lại chính mình, cô loạng choạng chạy vào phía nhà trong.
Tinh Lạc vừa loạn vừa chạy, cắm đầu chạy thẳng vào trong phòng tắm, khoá chặt chốt cửa, ngay sau đó toàn thân sụp đổ ngồi phịch xuống chắn cửa."Ực..."Cô nấc cục một cái, đôi tay run rẩy càng thêm run rẩy, vội vàng lấy ra điện thoại trong túi quần, ấn vào số Trịnh Kiệt Luân gọi đi.Hai tay Tinh Lạc ôm lấy chiếc điện thoại kề lên lỗ tai, nước mắt lúc này mới lã chã chảy xuống, điện thoại đổ vài ba chuông mới được kết nối, điện thoại truyền đến âm thanh trầm trầm dịu dàng của anh."Anh nghe đây."Âm thanh ấm áp truyền vào tai, Tinh Lạc mếu máo như đứa trẻ vỡ oà, cô nấc lên thành tiếng nhỏ."Kiệt...!Kiệt Luân...!Giúp em..."Trịnh Kiệt Luân nghe giọng cô thật lạ, ngay lập tức trở nên căng thẳng."Em sao thế? Em đang ở đâu?""T...!Tiệm hoa..."Tinh Lạc nhăn nhó, một tay thả xuống nắm lấy ngực áo siết chặt, tâm trí dần loạn, toàn thân thiêu đốt lý trí, hai chân khép chặt ngăn chặn ngứa ngáy ở hạ thể, cô thiều thào rỉ ra thành âm."Ưm...!Nóng...!Em nóng quá..."Trịnh Kiệt Luân nghe thấy, tinh thần càng thêm căng thẳng, vội vã đứng bật dậy khỏi giường ngủ, cầm vội chiếc áo khoác vừa đi vừa nghe điện thoại, anh nhất thời mắng lớn."Chẳng phải đã nói với em chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà sao? Tại sao em chẳng bao giờ chịu nghe lời anh?"Anh vừa mắng xong, bên trong điện thoại truyền đến âm thanh Tinh Lạc hít thở thật nặng nề, tiếng mũi sụt sịt nức nở, kèm theo đó là một loạt âm thanh đập cửa truyền vào tai Trịnh Kiệt Luân.Rầm rầm."Lạc Lạc mở cửa..."Trịnh Kiệt Luân trừng to mắt, bước chân chợt sững lại, anh nhận ra giọng nói này, đây chính là giọng Dư Hoà."Lạc Lạc, thuốc ngấm rồi em sẽ không chịu nổi đâu, ra đây đi, ra đây cho anh."Trịnh Kiệt Luân chau chặt đầu lông mày, vừa rồi cô than thở rằng bản thân thật nóng, bây giờ thì anh nghe từ Dư Hoà, Trịnh Kiệt Luân nhận ra vấn đề đang xảy ra với Tinh Lạc, anh tức tốc cất bước chân nhanh bước."Mẹ kiếp, em không được mở cửa!""Không...!Không mở...!Em...!Em..."Tinh Lạc cố gắng sử dụng lý trí nhỏ nhoi của bản thân, nhưng cơn nóng bủa vây làm cho cô nghẹn lại, hít thở càng lúc càng nặng nề, run rẩy nấc thành tiếng khóc thút thít."Em trốn vào phòng tắm..."Bên ngoài lại truyền vào giọng nói của Dư Hoà."Lạc Lạc, ra đây, anh biết em đang khó chịu lắm, ra đây anh giúp em."Lời nói của Dư Hoà cũng lọt vào tai Trịnh Kiệt Luân, anh hiện đã ngồi vào xe, từ Trịnh gia đến tiệm hoa của Tinh Lạc bình thường mất khoảng gần ba mươi phút, Trịnh Kiệt Luân dùng xe biển đỏ đặc cách, mọi tuyến giao thông đều sẽ nhường cho anh, anh có thể đến đó chỉ trong mười phút.Vừa rồi cô nói cô đang ở phòng tắm, Trịnh Kiệt Luân vừa tức giận vừa lo lắng gằn giọng, tay cũng nhanh chóng khởi động xe xoay bánh lái."Em chặn cửa lại, đi ngâm nước ngay, cầm cự một chút, chỉ mười phút thôi, có khó chịu thế nào cũng không được mở cửa, nghe không?"Tinh Lạc nuốt ực một ngụm vừa nóng vừa khô khan trong cổ họng."Ưm...""Không cúp máy, để máy cho anh."Trịnh Kiệt Luân nghiêm trọng nói, Tinh Lạc không ngắt điện thoại, cô đặt điện thoại trên sàn nhà, đứng dậy nhìn xung quanh.Nhìn qua một lượt trong phòng tắm không có thứ gì có thể dùng chặn cửa, Tinh Lạc không kịp suy nghĩ, cửa truyền đến tiếng đập.Rầm rầm.Sau đó là tiếng quát."Lạc Lạc! Ra đây! Em ra đây!"Tinh Lạc giật mình, cơ thể giật bắn rồi run lẩy bẩy, nước mắt lã chã hai bên gương mặt, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm, Tinh Lạc yếu ớt mắng thành tiếng."Anh cút đi, đi đi...!Đồ khốn khiếp...!Anh cút xa tôi ra..."Dư Hoà phía bên kia cánh