p class="watch-page-fiction-content">Tám giờ sáng, Trịnh Kiệt Luân đưa Tinh Tiêu và Linh Lan đến tiệm hoa của Tinh Lạc.Tinh Lạc nhìn thấy hai đứa em thì càng ngốc hơn, nhân lúc Tinh Tiêu dắt Linh Lan đi xem xung quanh tiệm hoa, Tinh Lạc kéo Trịnh Kiệt Luân ra một chỗ yên tĩnh, nhỏ giọng hỏi."Sao anh lại đưa hai đứa nhỏ đến đây?"Trịnh Kiệt Luân bình thản trả lời."Tôi từng hứa với Linh Lan sẽ đưa em ấy đến Thành An ở cùng em, bây giờ dù chuyện của chúng ta không thành đi nữa, tôi cũng phải giữ lời với Linh Lan.""Thế...!Thế còn Tinh Tiêu?"Tinh Lạc thắc mắc anh sao lại đưa theo cả Tinh Tiêu?Trịnh Kiệt Luân vẫn bình thản trả lời, kèm theo một cái nhếch mày thản nhiên."Tôi cũng hứa sẽ cho Tinh Tiêu theo đuổi ước mơ bác sĩ của em ấy."Nghe anh nói vậy, Tinh Lạc chỉ biết ngơ ngác nhìn về phía hai đứa nhỏ đang vui vẻ mở túi đồ, lấy quần áo ra gấp cho thật ngay ngắn để xếp lên tủ.Trịnh Kiệt Luân biết cô lo lắng cho hai đứa nhỏ, anh khẽ nói."Em yên tâm đi, chuyện học hành của hai đứa nhỏ, tôi đã lo liệu cả rồi, Tinh Tiêu trực tiếp vào trường trung học An Thành, Linh Lan sẽ nhập học lại vào học kỳ sau."Anh nói thêm."Lịch học của Tinh Tiêu khá bận rộn, em ấy muốn theo đuổi ước mơ phải cố gắng học tập mới có thể theo kịp người khác, buổi sáng học ở trường, buổi chiều phụ đạo thêm, buổi tối thường rãnh rỗi.
Khi thằng bé rãnh rỗi sẽ phụ giúp em trông coi tiệm hoa, dù sao em cũng là phụ nữ mang thai, có thằng bé cũng đỡ thêm phần nào."Tuy rằng cô và anh không hề tiếp tục sao? Anh vẫn lo lắng cho Tinh Tiêu và Linh Lan như thế?!Tinh Lạc cảm thấy thật áy náy, cô ậm ự, Trịnh Kiệt Luân không chờ cô thắc mắc thêm, anh nhúng vai tùy tiện rồi nói."Em mang thai không nên ở một mình, có Tinh Tiêu và Linh Lan bên cạnh sẽ giúp tâm trạng em tốt hơn."Nhớ đến chuyện người chăm sóc cho Tinh Lạc, ôn tồn hỏi."Người giúp việc chuyển đến để chăm sóc em, em đã làm quen với bà ấy chưa?""À ừ."Tinh Lạc gật gù, người giúp việc đã chuyển tới vào sáng sớm, là một người hơn năm mươi tuổi, gọi là bà Hồng, tính tình bà ấy rất dễ chịu, vô cùng thân thiện với Tinh Lạc.Tinh Lạc thật áy náy ậm ự, cuối cùng cất giọng khẽ."Cảm ơn anh đã lo lắng cho Tinh Tiêu và Linh Lan."Trịnh Kiệt Luân nhúng vai, thái độ vẫn vô cùng thản nhiên đáp lại."Nếu muốn cảm ơn tôi thì em lo dưỡng thai cho tốt đi, ăn uống nghỉ dưỡng cho thật tốt, đừng để đứa nhỏ phải thiệt thòi."Tinh Lạc gật nhẹ đầu, từ hôm cô nói rõ với anh đến nay chỉ bốn ngày, trong ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, bây giờ anh chỉ quan trong đứa trẻ trong bụng cô.
Tinh Lạc nuốt nước bọt, ngẩn đầu nhìn anh, nâng môi tươi cười rất kiên quyết nói."Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt."Trịnh Kiệt Luân nghe vậy, anh bình thản gật nhẹ đầu, gương mặt tuấn tú chẳng có mấy biểu tình nói."Vậy tôi đi trước."Anh đã hoàn thành xong công việc nên làm, cho nên không cần phải nán lại nữa, vẫn còn việc ở nơi khác cần đến anh, Trịnh Kiệt Luân rời khỏi tiệm hoa.Tiệm hoa của Tinh Lạc trở nên thật đông đúc, hôm nay có thêm Tinh Tiêu, Linh Lan và cả bác Hồng.Tinh Tiêu đến trước mặt Tinh Lạc, cậu thiếu niên thích thú giơ ra chiếc điện thoại mới toang khoe khoang."Hai Lạc xem, em có điện thoại mới nè."Không cần suy đoán cũng biết chiếc điện thoại mới kia từ đâu mà ra, Tinh Tiêu thì làm gì có khả năng tự mua, cô không mua thì chỉ có thể là họ Trịnh kia.Không chỉ điện thoại, Tinh Tiêu chỉ ra phía bên ngoài có một chiếc xe đạp mẫu mới bóng loáng."Anh Luân còn mua xe mới cho em nữa, vừa rồi anh ấy định mua cả xe máy cho em tiện di chuyển, nhưng mà em lại thích đạp xe cho thoải mái, từ tiệm hoa của chị đến trường học An Thành cũng không quá xa, đạp xe chừng ba mươi phút là đến."Lựa chọn cuối cùng của cậu thiếu niên tràn đầy năng lượng là xe đạp, Tinh Lạc nhìn chiếc điện thoại trên tay em trai, nhìn ra bên ngoài có một chiếc xe đạp mới, cô gượng cười.Cảm giác em trai của bản thân lại phải nhờ vả vào người khác, Tinh Lạc có chút khó chịu, cảm thấy vô cùng áy náy."À ừ...""Hai Lạc a."Giọng Linh Lan vang lên, con bé mặc chiếc váy xoè màu hồng xinh xắn chạy đến trước mặt Tinh Lạc."Váy đẹp váy đẹp! Hai Lạc xem, váy đẹp!"Linh Lan xoay mấy vòng cho Tinh Lạc xem, con bé thích thú với chiếc váy công chúa lần đầu được mặc, còn bé còn có một chiếc cày tóc thật xinh xắn."À...!Xinh lắm."Tinh Lạc cười cười, nhìn qua chiếc váy công chúa cho trẻ em kia, chỉ cần nhìn cũng đã thấy đắc đỏ, kia là chiếc váy mà cô chẳng bao giờ có thể mua cho Linh Lan."Oa, váy công chúaaaa."Linh Lan phấn khích cầm hai bên làn váy xoè xoè cho Tinh Lạc ngắm nhìn, con bé thích thú đến đổi dậm dậm chân, giọng đáng yêu thốt lên."Hai Luân còn nói sẽ đưa út Lan đi chơi nữa đó, khi nào xong công việc sẽ đưa út Lan đi chơi.""À..."Cảm giác khó chịu này a, đây là gia đình của cô mà nhỉ, cứ có cảm giác như...!Anh kiểm soát cả hai đứa em nhỏ của cô rồi.Ặc...!Đây là em gái, em trai của cô a.Đang thất thần đứng trước hai đứa em phấn khích vì họ Trịnh ấy, bà Hồng từ gian nhà trong đi ra cùng một bát canh hầm, đặt lên bàn trà, bà Hồng ân cần gọi."Cô ơi, cô đến ăn canh hầm đi."Canh hầm? Mới chỉ tám giờ sáng sao?Tinh Lạc càng tròn mắt, bà Hồng nhận thấy ý tứ trên mắt Tinh Lạc, bà cười cười rồi giải đáp."Đây là thực đơn mà cậu chủ đã yêu cầu tôi, hôm nay tám giờ một món nhẹ, mười một giờ món chính, ba giờ chiều một món nhẹ, năm giờ chiều đến món chính, bảy giờ tối một món nhẹ, chín giờ tối một món chính và cách hai tiếng một cử sữa."Tinh Lạc nghe đến ngốc, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn bát canh hầm to đùng nghi ngút khói kia.Đây mà là...!Món nhẹ?Tinh Lạc:"..."Cô sẽ thành một con heo mẹ sớm thôi a.Ba ngày sau...Mười một giờ trưa, Tinh Tiêu dừng xe đạp trước cửa tiệm hoa, cậu vừa đi học về a.Chỉ ba ngày cậu đã hoà nhập với thời gian và lối sống ở Thành An, học xong lớp buổi sáng ở trường trở về, dùng cơm trưa cùng chị, Linh Lan và bà Hồng.Tinh Tiêu ngồi ở quầy thanh toán trông cửa hàng hoa, cứ cách một lúc sẽ có người đi vào tìm mua hoa, cậu đã quen thuộc với công việc buôn bán hoa này.Lúc tiệm hoa không có khách, cậu ngồi trên ghế trong quầy thanh toán nghiêm túc giải các đề toán, bỗng nghe thấy một âm thở dài đằng đẵng."Hừmmm."Tinh Tiêu ngừng chiếc bút bi, ngẩn đầu nhìn về phía phát ra tiếng thở ưu sầu kia.Cậu nhìn thấy chị ngồi bên bàn trà, một tay chống càm đỡ gương mặt, một tay cầm chiếc thìa khuấy khuấy bát súp thịt cừu một cách vô hồn.Hôm nay mười một giờ trưa dùng cơm chính, mười hai giờ chị được ban cho một bát súp thịt cừu thay cho cử sữa.Trông Tinh Lạc vừa khuấy bát súp vừa thở dài, Tinh Tiêu nhớ đến lời Trịnh Kiệt Luân nói.Ồ...!Đây chính là thời điểm mà anh Luân nhắc đến đây mà.Tinh Tiêu mở điện thoại, mở ra máy ảnh, âm thầm chĩa camera về phía Tinh Lạc, cẩn thận giấu chiếc điện thoại sau tờ giấy đề toán, chỉ chừa ra đúng mắt camera, cậu quay một đoạn video tầm mười giây cảnh tượng Tinh Lạc ngồi thẫn thờ, một tay chống càm một tay khuấy thìa súp.Gửi đoạn video cho Trịnh Kiệt Luân, hoàn thành nhiệm vụ, cậu bé nhoẻn miệng cười cười rồi tiếp tục cầm bút giải đề toán, còn rất vô tư lẩm bẩm."Nghịch biến hàm số y \= x⁴ +..."Chín giờ tối...Cử chính buổi tối hôm nay là cơm và canh bí đỏ hầm xương bò, Tinh Lạc ăn rất ngoan nha, cô ăn hết phần cơm và canh, nhưng mà...!!!Ăn xong rồi mà bà Hồng vẫn mang ra cho một bát thuốc đen kịt, rồi nói."Đây là thuốc bổ máu, cô uống cho bổ."Tinh Lạc no căng bụng, nhìn bát thuốc đen kịt, mặt mày không thể ngừng nhăn nhó, cô đẩy đi bát thuốc.Với chế độ dinh dưỡng khủng hoảng này cô không cần phải uống thêm thuốc bổ máu đâu a, cô đủ máu a, Tinh Lạc từ chối.
"Không cần đâu ạ...""Uầy" Bà Hồng đẩy ngược bát thuốc trở lại vị trí trước mặt Tinh Lạc."Cô phải uống, đây là yêu cầu từ ông bà và cậu chủ, cô gáng uống một chút đi, uống một nửa thôi cũng được."Tinh Lạc rít một tiếng kêu thảm thiết."Eo..."Nhìn đi nhìn đi a, nhìn bát thuốc kia đen kịt kìa a, cô chỉ cần ngửi cũng đã thấy mùi đắng nghét