Trịnh Kiệt Luân ôm Tinh Lạc vào lòng, vòng tay anh ôm gọn cô vào trong ngực, bàn tay to dỗ dành trên tấm lưng, Tinh Lạc vùi vào ngực ấm, bao nhiêu uất ức tức tưởi khóc hết ra.
Ánh mắt Trịnh Kiệt Luân trở nên dịu dàng, con ngươi trầm ngâm ngắm nhìn cô bé nhỏ trong ngực, anh dỗ dành thật khẽ.
"Anh biết em khó chịu, thôi ngoan, không khóc nữa."
Tinh Lạc mếu máo khóc oà, nước mắt lã chã chảy xuống đôi gò má, cô dụi mặt, đem nước mắt chùi vào ngực áo của anh, tức tưởi tủi phận lấp bấp.
"Anh...!Anh...!Đi chơi...!Với người khác...!Còn đưa em gái...!Của em...!Đi với người khác..."
Tinh Lạc lấp bấp nói không rõ, nhưng hai từ "Người khác" lại rất tròn vành rõ chữ.
Ôi a, Tinh Lạc uất ức quá đi, trái tim khó chịu thổn thức phản ánh.
Trịnh Kiệt Luân nghe thấy, tâm tư anh vừa vui lại vừa xót, khẽ cúi đầu xuống, hôn lên mái tóc mềm mại, dịu dàng gắm nụ hôn lên mái tóc, âm giọng trầm khàn dỗ dành.
"Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, sau này anh sẽ không có bất kỳ người khác nào nữa, chỉ có mỗi em thôi."
Lời nói dịu dàng vỗ về trái tim Tinh Lạc, cái ôm ấm áp lại càng khiến Tinh Lạc mếu máo khóc oà lên, cô đem uất uất của hai tuần gộp lại oà oà khóc đến đáng thương, Trịnh Kiệt Luân liền không chịu được, mày tướng chau chặt, ruột gan nhức nhói chạy loạn, vòng tay càng ôm cứng bé bỏng vào lòng.
"Lạc Lạc anh thương, không khóc nữa, em cứ khóc như thế anh đau lòng."
Trịnh Kiệt Luân vội vã nói, bàn tay cũng rối rít vuốt ve tấm lưng Tinh Lạc.
"Em bỏ bữa từ chiều đến giờ, bụng đói meo hết rồi mà còn khóc dữ dội như thế, lát nữa sẽ rất mệt."
Nói rồi, anh khẽ giọng dỗ dành.
"Thôi nào, đừng khóc nữa, ăn một miếng cơm, uống chút canh cho ấm bụng, sau đó lên giường, anh ôm em đi ngủ."
Trịnh Kiệt Luân buông ra Tinh Lạc, đôi tay to ôm lấy gương mặt cô nâng lên, hai ngón tay cái tích cực lau chùi nước mắt.
Anh hướng mặt đến, hôn thật khẽ lên cái miệng nhỏ đang mếu máo kia, nụ hôn nhẹ nhàng cưng chiều lướt qua.
Chụt.
Rồi rời đi, anh ngự ở trước mặt cô, đôi hai nâng niu ôm ấp gương mặt nhỏ, hai ngón tay cái xoa xoa hai bên má mềm.
"Ngoan, ăn cơm."
Tinh Lạc chớp mi mắt đỏ hoe, môi bỗng mím lại liếm lấy cánh môi nơi anh vừa hôn qua, đầu nhỏ gật gật một cái.
Trịnh Kiệt Luân liền cười, thả ra gương mặt Tinh Lạc, anh xoay về phía khây cơm, tay cầm lên thìa gỗ, sắn nữa thìa cơm rồi đưa lên đút cho Tinh Lạc.
Tinh Lạc bậm môi rồi há miệng, đôi mi vươn hạt nước lấp lánh ướt nhoè, cô há miệng đón lấy thìa cơm, ngoan ngoãn nhai nhai.
Trịnh Kiệt Luân hạ thìa gỗ xuống, múc lên một thìa canh nóng, lần này anh cẩn thận thổi thổi cho thìa canh bớt nóng, sau đó đưa lên đút cho Tinh Lạc.
Đang nhai nhai cơm khô, thìa canh tiến tới, Tinh Lạc như đứa trẻ được chăm chút từng miếng, cô há miệng đón thìa canh, cơm kho nhai nhừ trong miệng cùng thìa canh rất dễ dàng nuốt ức xuống.
Trịnh Kiệt Luân sắn tản thịt hầm mềm thành một lượng đủ ăn đút cho cô, anh cười cười, trên mi mắt chỉ toàn là ý cười cưng nựng.
"Phải ăn thịt nhiều một chút, con mà càng lớn sẽ càng hấp thụ dinh dưỡng từ em, nếu mà em không chịu bồi bổ, em sẽ bị con hút hết dinh dưỡng mà gầy trơ xương ra đó, sẽ rất mệt mỏi."
Tinh Lạc nhai thịt vừa mềm vừa ngọt, cô chưa từng nhìn thấy phụ nữ mang bầu nào mà lại gầy trơ xương, chỉ có nhìn thấy phụ nữ mang bầu một là mập hơn, hai là mập hơn rất nhiều, nhỏ giọng kháng nghị lại.
"Làm gì mẹ bầu nào mà ốm trơ xương."
Bản thân cô chỉ bị bồi bổ hai tuần đã cảm thấy cơ thể nặng nề một số nơi rồi, điển hình là ở ngực, đôi ngực căng lên, tròn trịa thấy rõ.
Trịnh Kiệt Luân nâng tay xoa lên mái đầu Tinh Lạc, ánh mắt yêu thương ngắm nhìn cô bé nhỏ trước mặt, anh đã thật may mắn khi vẫn có thể chăm sóc cô.
Phụ nữ mang thai lại gầy trơ xương không có xa lạ với anh, anh đã từng nhìn thấy, thậm chí người phụ nữ đó khi sinh rất yếu ớt, các bác sĩ chỉ có thể áp dụng sinh mổ cho cô ấy, rạch một đường giữa bụng lấy đứa trẻ ra.
Hậu di chứng của người phụ nữ đó mỗi khi đông về, có thể khiến cho cậu bạn uy nghiêm tuấn soái của anh trở nên bủn rủn, bất lực đỏ hoe mắt.
Anh nói.
"Có đó, chỉ là em không nhìn thấy, cho nên em không được gầy như thế, phải ăn ngoan, ngủ ngon, mang thai tốt mới có sức mà sinh con, sau này sinh con xong cũng không để lại di chứng gì cả."
Trịnh Kiệt Luân đưa lên thìa cơm, Tinh Lạc há miệng ăn, anh ôn nhu cười cười.
"Em mà để lại di chứng gì sau sinh, anh sẽ đau lòng đến chết đấy."
Một kẻ uy nghiêm cứng rắn như Phàm Dương còn chịu không nổi, anh chắc chắn sẽ không chịu nổi.
truyen bac chien
"Hừm..."
Tinh Lạc phồng đôi gò má nhai nhai cơm khô, lần này cơm không còn khô khan nữa, đổi lại thật ngọt ngào trong miệng Tinh Lạc, cô nhai nuốt cơm, nhoe ra nụ cười thật đáng yêu, rạng rỡ như những đoá hoa đón nắng mai hừng sáng.
"Lỡ mà em mập quá, anh không có được chê em đó."
Mới có hai tuần bị tẩm bổ mà cô đã nặng người rồi a, bị bồi bổ đến khi sinh nở nhất định sẽ rất "Tròn trịa."
Trịnh Kiệt Luân phì cười, gương mặt tuấn tú tồn tại yêu thương ấm áp, dịu dàng trên ánh mắt mềm nhũng mà cưng chiều, anh hướng mặt đến hôn lên gò má Tinh Lạc một cái, sau đó lại hướng đến cái miệng hôn một cái nữa.
Hai cái hôn ôn nhu ấn lên gò má, đôi môi, anh nâng ra nụ cười tuấn bạc, giọng ôn tồn khẽ.
"Nào có chê em, tiểu Tinh Lạc yên tâm, anh xã không để em mập một mình đâu."
Í!
Quả là ý hay!
Tinh Lạc nhanh chộp lấy cái thìa trên tay anh, cô sắn một thìa cơm đầy, nhiều gấp hai lần thìa cơm anh đút cho cô, Tinh Lạc ranh ma đưa thìa cơm lên miệng anh.
"Đúng rồi, em không mập một mình đâu."
Nên là...
"Anh xã há cái miệng ra nào."
Dù sao thì ăn một mình cũng buồn lắm, ăn hai mình sẽ vui hơn.
Mập một mình tổn thương lắm nên là mập hai mình đi!
...
Hoa viên bảy giờ tối.
"Ắt xì!"
Lâm Ninh ngồi trên giường, cô cuộn chăn bao quanh mình, cuộn một lúc đến ba cái chăn bông, cơ thể tròn biến to thành một cây nấm trốn