Phàm Dương và Trịnh Kiệt Luân trễ hẹn hơn hai tiếng, đến khi cả hai xuất hiện ở họp đêm, Lục Tiến đã say khước trút bầu tâm sự với những bình rượu rỗng.
Nhìn thấy hai cậu bạn chí cốt xuất hiện, tầm mắt Lục Tiến đã mờ dần, phân định ra thành nhiều mảnh, anh lờ mờ nhìn hai cậu bạn rồi mắng mỏ.
"Mẹ kiếp, ôm vợ yêu đã rồi mới đến tìm ông đây, ông đây đếch cần nữa."
Lục Tiến đã trút xong nỗi lòng với bình rượu rồi, Phàm Dương và Trịnh Kiệt Luân xuất hiện cũng đã vô nghĩa.
Cả hai người cười cười, ngồi xuống sofa đối diện Lục Tiến, cậu bạn họ Lục say khước liếc mắt đi, biểu thị không muốn nhìn thấy chí cốt tốt đây nữa, lẩm bẩm mắng tiếp.
"Thật không có nghĩa khí, ông đây đối tốt với hai người các cậu bao nhiêu, hai người các cậu lại có vợ quên bạn."
Phàm Dương đã sớm quen với việc bị quở trách đi trễ, anh chỉ cười cho qua.
"Thôi nha, lão Lục thân ái à, cậu phải thông cảm cho người có vợ chứ, tôi phải nịnh cô ấy cả buổi mới được đến đây đó."
Đây là lần đầu Trịnh Kiệt Luân trễ hẹn với Lục Tiến, sự thật là vì anh chỉ muốn dành buổi tối ở nhà với tiểu Tinh Lạc của mình, Trịnh Kiệt Luân cười cười cảm thấy có chút áy náy, bồi thêm vào câu nói của Phàm Dương.
"Phải đó, tôi bây giờ là người có vợ rồi, lại còn là có vợ mang bầu, không thể tùy tiện đến đây như lúc trước nữa."
Nếu để tiểu Tinh Lạc của anh biết anh đến những nơi như này, tiểu Tinh Lạc sẽ buồn a.
Lời hai cậu bạn nói lọt vào tai Lục Tiến đều không trôi qua được một chữ nào, Lục Tiến trừng mắt đẹp đầy men say, tay đặt chai rượu lên bàn thủy tinh, âm thanh bình rượu va chạm vào mặt kính phát ra thật nặng.
"Mẹ nó, đừng có khoe mẽ việc có vợ nữa!"
Bọn họ như này là đang chà muối vào vết thương của anh đi a, ở đây anh là kẻ duy nhất vẫn chưa được ôm vợ về dinh, Lục Tiến nhịn không được rống lên.
"Có vợ thì mặc xác hai cậu, hai cậu lôi thôi ra làm gì, không phải tôi không biết chuyện hai cậu đã có vợ."
Phàm Dương nhìn dáng vẻ tức giận của Lục Tiến, bạc môi uy lãm cứ cong cong vì buồn cười, tay đang thư thả giơ lên ngón trỏ hướng lên trời, ngụ ý nói.
"Quả báo đến với cậu đó, ai bảo cậu ngày trước hay buông lời cay nghiệt với phụ nữ, lại còn nhất quyết nói không cần phụ nữ, bây giờ thì xem cậu đi, cua cô Doãn mãi vẫn không xong."
Trịnh Kiệt Luân hợp tác phì cười.
"Cô Doãn là quả báo do cậu tạo ra đó."
Nhắc đến Doãn Linh, Lục Tiến lại ôm lại bình rượu, mặt mũi mơ màn say khước, ánh mắt nổi lên hình bóng yêu kiều, lại bắt đầu say đắm.
Mơ màn nhớ đến ý trung nhân, Lục Tiến khổ sở ôm bình rượu, mường tượng ra ý trung nhân đang ở trước mặt mà nhìn ngắm.
"Uây a, cô Doãn của tôi ngọt ngào lắm, người cô ấy lúc nào cũng toàn là hương bánh, có hương bột mì, vị sữa, mù kem trứng."
Lục Tiến say đắm nhun nhớ, Phàm Dương che lại bạc môi đang méo mó của bản thân.
Nhìn cậu bạn của hiện tại, nhớ lại cậu bạn của mấy năm trước, thật sự không thể nhận ra là cùng một người nữa.
Trịnh Kiệt Luân cũng chỉ biết ngán ngẫm lắc lắc đầu, nghiêng người sang thì thầm vào tai Phàm Dương.
"Đúng là không thể lường được mà, quả báo này lớn quá."
Phàm Dương đang che miệng cười trộm, nghe xong càng cười lớn, gật gật đầu.
Lục Tiến ôm ấp bình rượu nhung nhớ kiều thế, nhìn hai cậu bạn với ánh mắt đáng thương muốn cầu cứu.
"Phải làm sao đây? Tôi phải làm sao với cô ấy đây?"
Phàm Dương nhún vai, lông mày tùy ý nhấc lên trả lời.
"Cảm thấy theo đuổi đã đủ lâu rồi thì cầu hôn, tôi thấy cô Doãn cũng có tình cảm với cậu rồi, chỉ cần bước cầu hôn nữa thôi."
"Cầu hôn à?"
Lục Tiến lẩm bẩm, sau đó ra một hơi dài như năm tháng.
"Haiz, biết cầu hôn cô ấy như thế nào đây chứ, cô ấy chẳng cần thứ gì cả, phải cầu hôn như thế nào mới khiến cho cô ấy thật vui?"
Nghe nói đến cầu hôn, ánh mắt Trịnh Kiệt Luân thấp thoáng dao động, khẽ nói.
"Tôi cũng chưa cầu hôn Tinh Lạc."
"Ơ hay."
Phàm Dương nghe xong liền biểu tình, di chuyển ánh mắt từ Lục Tiến sang Trịnh Kiệt Luân, biểu tình hoàn toàn không bằng lòng nói.
"Lão Lục chưa cầu hôn thì không nói, còn cậu phải cầu hôn đi, dù cho cô Tinh đã về nhà cậu, tháng sau hai người kết hôn rồi, cậu cũng phải có một lời ngõ ý, đừng có mà quên cầu hôn cô ấy."
Trịnh Kiệt Luân trầm ngâm, suy ngẫm một hồi, anh nói.
"Tôi cũng dự định sẽ..."
Trịnh Kiệt Luân không kịp nói dứt, Phàm Dương chỉ nghe vài chữ đã cắt đứt câu nói của Trịnh Kiệt Luân.
"Không phải là dự định sẽ mà phải nhất định cầu hôn."
Đối với chỉ bảo của Phàm Dương, Trịnh Kiệt Luân trầm luân giây lát rồi bày tỏ.
"Lạc Lạc cô ấy không như những cô gái tôi từng gặp, cô ấy không thích cao sang, càng không cầu quyền quý, tôi thiết nghĩ làm một lễ cầu hôn hoành tráng liệu cô ấy có cảm thấy quá mức không? Cô ấy còn hay tự ti nữa."
Tiểu Tinh Lạc của anh phải nói là vô cùng mặc cảm về thân phận của bản thân, Trịnh Kiệt Luân do dự mãi không biết có nên cầu hôn hoành tráng không.
Lục Tiến dù đã ngấm men say, vào trọng điểm liền trở nên thật tỉnh táo, anh nhìn Phàm Dương rồi cũng bày tỏ.
"Doãn Linh cũng thế đấy, nên tôi mới chẳng biết phải cầu hôn như thế nào cả."
Phàm Dương nâng nhẹ bạc môi, ánh mắt thâm sâu nhìn Lục Tiến, chậm rãi nhìn sang Trịnh Kiệt Luân, giữa họp đêm ồn ào ngoài kia, phòng họp mặt vô cùng yên tĩnh, chỉ có ba người đàn ông ngồi đối mặt.
Phàm Dương nâng môi cười, lãnh đạm giải bày.
"Là phụ nữ đã là thiệt thòi, không giống như cánh đàn ông chúng ta, chúng ta có thêm vài năm nữa, dù là mười năm nữa chúng ta vẫn không mấy thay đổi, nhưng phụ nữ lại thay đổi nhanh lắm.
Các cô ấy hiện tại đang ở tuổi rạng rỡ nhất, hai người các cậu phải biết trân trọng cái tuổi này của các cô ấy."
Phàm Dương trở nên thăng trầm, trong ánh mắt đong đầy tình ý dường như có thể khắc hoạ thành hình bóng, anh giải bày với hai cậu bạn.
"Bọn họ sau này sẽ mang thai, mang máu mủ của các cậu, sinh một đứa trẻ cũng như lấy đi nửa cái mạng, hai cậu cũng thấy bà nhỏ nhà tôi rồi, đông đến đều không được khoẻ.
Các cô ấy sẽ chỉ có tuổi xuân xinh đẹp này thôi, trôi qua rồi, họ sẽ không còn rạng rỡ như lúc này nữa, sẽ rất thiệt thòi.
Đâu phải tự nhiên mà người ta quan trọng thanh xuân của con gái, hai cậu phải trân trọng