Qua một ngày trên biển, đoạn đường đến đảo Hải Vọng còn rất xa.
Sáng sớm tinh mơ, hừng đông rạng sáng ở đường chân trời, ánh sáng lấp lánh trên mặt biển như có thủy tinh, Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc dậy sớm nhất, đứng bên mạn tàu ngắm bình minh nắng mai.
Gió sớm nhẹ hôn lên gò má nàng thiếu nữ đang hướng về phía mặt trời, Trịnh Kiệt Luân từ phía sau ôm lấy Tinh Lạc, cả hai ngắm bình minh, tận hưởng không khí tươi mát buổi sớm.
Nhưng nói đến thức dậy sớm nhất phải là Doãn Linh, từng hừng đông năm giờ sáng đã thức dậy.
Nguyên nhân dậy sớm là vì không quen chỗ, hơn nữa ở tiệm bánh Doãn Linh cũng dậy rất sớm.
Doãn Linh xuống khu vực nhà hàng, đi vào trong khu bếp rộng lớn, không có gì để làm khiến cho Doãn Linh có chút khó chịu cho nên cô muốn làm một món bánh gì đó, kho nguyên liệu trên du thuyền nhiều đến nổi có thể dùng cho cả một năm, bất kể là nguyên liệu gì cũng có đủ, còn có cả một tầng hầm trồng trọt và bảo quản các loại rau củ.
Doãn Linh đứng trong gian bếp rộng lớn, bởi vì còn rất sớm nên khu bếp chẳng có ai, bên ngoài qua lại chỉ có những thuyền viên làm việc.
Khởi động cơ thể bằng vài động tác vặn vẹo xương khớp, nguyên liệu đầy đủ như thế này, hầm chứa có hải sản vô cùng tươi ngon bơi qua bơi lại.
Doãn Linh quyết định sẽ làm pizza hải sản, thêm cả món bánh bạch tuộc, đều là những món ăn vô cùng thích hợp cho mọi người, lại còn rất phù hợp với mẹ bầu Tinh Lạc kén chọn.
Tiện thể thì Doãn Linh sẽ nấu luôn bữa sáng, nấu ăn là sở thích của Doãn Linh mà, đứng ở gian bếp rộng, kho nguyên liệu, hầm chứa có tất cả mọi thứ, Doãn Linh chẳng khác nào được đứng giữa thiên đường, còn cô là cô tiên nhỏ thoả thích bay múa.
Bữa sáng chỉ nên ăn lành tính một chút, không nên đậm vị.
Doãn Linh múa qua múa lại trong gian bếp, trông như nàng tiên nhỏ đang chăm chút cho khu vườn của mình.
Thoạt qua một khoản, Doãn Linh ở trong bếp bỏ quên thời gian, cô đã chuẩn bị xong bữa sáng đơn giản, món chính là cháo yến mạch, món phụ là sữa chua trái cây bổ trợ cho hệ tiêu hoá.
Bếp trưởng đi vào, ông định bắt tay vào làm bữa sáng đã nhìn thấy cô.
"Tiểu thư, cô ở trong này làm gì thế?"
Hỏi xong, bếp trưởng ngửi thấy mùi yến mạch đặt trưng thơm lừng, nhìn chiếc nồi to đặt trên gian bếp, ông hỏi.
"Cô đã làm xong bữa sáng rồi sao?"
"Dạ rồi."
Doãn Linh cười đáp rồi nhìn vào chiếc nồi to.
"Chỗ này sợ là sẽ không đủ cho tất cả mọi người trên tàu, bác nấu thêm đi ạ."
"Cô nấu gì thế?"
Bếp trưởng đi đến chỗ Doãn Linh, giây sau đó liền trầm trồ.
Ra khỏi gian bếp, Doãn Linh đi ra phía bên ngoài mạn tàu, dự là sẽ ngắm mặt trời, hít thở không khí sáng sớm một chút.
Bắt gặp Trịnh Kiệt Luân và Tinh Lạc cũng đang ngắm mặt trời mọc, không khí lãng mạng như vậy, Doãn Linh cũng không muốn làm phiền, thế là cô đi ngược vào trong.
Chân tiến đến phòng ngủ, tay đưa lên vừa định chạm chốt, chợt cô nghĩ đến gì đó, bước chân ngược lại tiến đến căn phòng bên cạnh, hai tay nắm chốt cửa vặn nhẹ, miệng cười khanh khách, sau đó khe khẽ đẩy cửa đi vào.
Cô muốn nhìn trộm xem họ Lục anh đã dậy chưa, rón rén nép vào phòng rồi chậm chậm đóng cửa lại.
Cạch.
Cửa đóng lại, chốt cửa phát ra một âm rất nhỏ.
Doãn Linh nhón bàn chân, bước chân không phát ra tiếng động nào đi đến mục tiêu nằm trên giường.
Anh nằm nghiêng, chỉ đủ nhìn thấy lưng rộng vai lớn, Doãn Linh đến bên giường, nghiêng người nhòm qua nhìn gương mặt mỹ nam đang ngủ.
Dự là chỉ rình trộm anh một chút, xem xem đêm qua anh ngủ cùng ma nữ có ngon không, ấy thế mà chỉ vừa nhòm người qua nhìn, cánh tay to kia đã động đậy, anh câu lấy người Doãn Linh, kéo cô ngã phịch xuống nằm gọn vào lòng.
"Ấy chà chà, có trộm này, anh bắt được trộm rồi."
Giọng anh nghe chẳng giống đang ngủ, vô cùng hưng phấn nói.
Doãn Linh bị kéo xuống, chỉ kịp phản ứng a á một tiếng đã nằm gọn trong lòng anh, cô vội ngẩn mặt.
"Anh không phải là đang ngủ à?"
Lục Tiến nhếch cao khoé môi gợi cười, anh đúng là đang ngủ, nhưng đã bị đánh thức bằng âm thanh đóng cửa kia.
Dù tiếng động rất nhỏ nhưng cũng đủ để đánh thức cảnh giác của anh, lúc đầu anh quả thật nghĩ là một tên trộm nào đó, nhưng sau khi cửa đóng lại, kẻ trộm mang theo mùi hương bột mì, hôm nay đậm đà hương yến mạch.
Chỉ mùi hương đã đủ để cho anh nhận ra kẻ trộm gan dạ này là ai, nghĩ đến mùi hương có chút lạ của Doãn Linh.
Lục Tiến đang nằm cao hơn liền thả cô ra, cơ thể cao to trườn xuống thấp, anh trườn người thấp xuống để cô nằm trên cao, để chính mình ở trước ngực Doãn Linh, tay ôm lấy thân thể vừa mới từ trong bếp đi ra.
Mặt vùi vào đồi ngực mềm mại, rít vào một hơi thật sâu trên ngực áo Doãn Linh.
"Em thơm quá..."
Giọng anh vừa là sảng khoái, vừa là mờ mịt.
Mặt anh vùi sâu vào lòng Doãn Linh, cố ý dụi vào đôi ngực tròn mềm mại, tham lam hít lấy hít để hương thơm, dường như muốn xuyên qua lớp vải vóc hôn lên mềm mại to tròn.
Trên người cô hôm nay không chỉ là mùi sữa mùi bột mì, còn có hương yến mạch bùi bùi, trộn lẫn thật ngọt ngào khiến cho Lục Tiến rơi vào vực mê luyến không muốn rời.
Doãn Linh đột ngột bị ôm xuống, sau đó đột ngột bị anh ôm dính lấy, mặt mũi anh cứ thế dụi vào trong ngực, người đàn ông này có chiếc mũi vừa cao vừa dài, cứ thể thẳng tắp dụi vào ngực Doãn Linh, anh lại rít vào một hơi thật sâu, đến khi không thể hít vào thêm được nữa, Lục Tiến thở ra hơi nóng, toàn bộ đều thổi vào lồng ngực Doãn Linh.
Ấm nóng phủ lên ngực, Doãn Linh rùng mình nhẹ, miệng hé ra kêu gọi.
"Anh này..."
"Bà Lục sáng sớm đã làm gì thế?