p class="watch-page-fiction-content">Doãn Linh trơ mắt nhìn Lục Tiến ngất đi, tay anh vô lực buông xuống, gương mắt tuấn tú kia càng lúc càng tái, mái ở lồng ngực vẫn không ngừng chảy.Doãn Linh không biết phải làm gì, chưa bao giờ cô lại cảm thấy bản thân vô dụng như thế, chỉ có thể trơ trơ mắt nhìn một người đang dần chết đi.
Ngay lúc cô ngơ ra như bức tượng, đôi mắt ngập nước nhìn đôi mi nhắm nghiền của anh.Bốn chiếc xe đen xám đỗ lại, một đoàn người mang theo rất nhiều dụng cụ vội vàng xuống xe, một người dìu Doãn Linh đứng dậy, tránh sang một bên cho những người kia làm việc.Nhìn sơ qua Lục Tiến, một người đàn ông nói."Chúng ta không có thời gian trở về căn cứ, phải thực hiện phẫu thuật ngay bây giờ."Phàm Dương đứng bên cạnh, anh đỡ lấy Doãn Linh từ người đàn ông kia, chứng kiến Lục Tiến từ khi còn ý thức tươi cười trở nên tắt liệm, Doãn Linh mềm nhũng như người không xương."Cô Doãn, chỗ cô có căn phòng nào hoàn toàn trống không?" Phàm Dương dò hỏi."Bọn họ cần chỗ để phẫu thật ngay, không đủ thời gian trở về căn cứ nữa.""C...!Có..." Doãn Linh lắp bắp, lấy lại thăng bằng, bước chân run rẩy cố gắng bước nhanh đi vào bên trong.Lục Tiến được đặt lên cán khiên, những người kia khiên Lục Tiến đi theo Doãn Linh vào trong gian nhà trong, đến căn phòng trống phía trong cùng, căn phòng này hoàn toàn trống rỗng, chẳng có đặt bất cứ thứ gì ngoài mấy chiếc ghế ngồi đã cũ.Những người đàn ông kia mang theo rất nhiều đồ vật, từ những thiết bị thông thường đến những thiết bị cong kềnh chỉ toàn là dây điện.Bọn họ bắt đầu phẫu thuật, Doãn Linh và Phàm Dương chỉ có thể đứng đợi bên ngoài, Doãn Linh đứng im như bức tượng, tựa lưng vào bức tường nhìn cánh cửa gỗ kia, hai bàn tay cô túm lấy váy ngủ, đôi mắt ươm đầy nước mắt nhìn đi xa xăm.Phàm Dương nhìn làn váy ngủ đã thấm đầy máu của Doãn Linh, nhìn qua sắc mặt tái miết kia, đoán rằng cô đã bị dọa sợ.Phàm Dương nhỏ giọng nói."Cô Doãn về phòng nghỉ ngơi đi, chỗ này có tôi trông chừng rồi.""À..." Doãn Linh chậm chạp phản ứng."Tôi đứng đây chút thôi."Đưa mắt nhìn căn phòng kia, Doãn Linh không nỡ rời khỏi.Phàm Dương khẽ nhắc."Cô nên về phòng đi, trước mắt thay ra quần áo khác, váy của cô bây giờ chỉ toàn là máu."Nghe Phàm Dương nói thế, Doãn Linh mới cúi mặt nhìn xuống chiếc váy của bản thân mình, váy ngủ màu ngà lấm lem màu máu, đuôi váy hoàn toàn hoá thành màu đỏ thẫm."À..." Doãn Linh cất ra âm nhỏ như tiếng muỗi, quả thật cô không thể mang bộ dạng này mãi, chỉ đành xoay bước chân chập chững bước đi, bước được hai bước chân, Doãn Linh dừng lại.Cô nhìn Phàm Dương, giọng nhỏ xíu yêu cầu."Lục tiên sinh có chuyển biến tốt thì anh nhất định phải báo cho tôi nhé."Phàm Dương gật gật đầu, Doãn Linh mới an tâm trở về phòng, cô chui vào phòng tắm, nhìn đôi bàn tay ươm đầy máu đỏ của bản thân, hai bàn tay run rẩy, mười đầu ngón tay lẩy bẩy trong không khí.Doãn Linh dựa người vào bồn rửa, hai bàn tay chống đỡ bệ rửa mặt, hít vào một hơi thật sâu cố gắng dỗ dành trái tim chạy loạn, nhắm lại mi mắt hít thở sâu, kiềm hãm lại cơn run rẩy của bản thân.Chẳng qua là nhìn thấy một người sắp chết...!Không phải là cô chưa từng nhìn thấy người chết, thế nhưng tại sao trái tim cô lại trĩu nặng thế này, cảm giác hệt như ai đó cứ nghiền nát lồng ngực.Phải chăng là do cô cảm thấy bản thân thật vô dụng?Ba năm trước...!Anh từng cứu cô một mạng, bây giờ đây, cô chỉ biết vô lực nhìn anh dần dần liệm đi.Bởi vì thân phận anh thật sự quá đặc biệt, nhìn thấy anh bị thương, cô muốn đưa anh đến bệnh viện cũng không được, thế nên cô không thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn anh cứ thế chìm trong đau đớn.Trong lòng Doãn Linh hoá thành một mớ hỗn loạn, bất lực đến mức đau lòng.Doãn Linh xả vòi nước, hai bàn tay đỏ màu máu hứng dưới vòi nước, cố gắng rửa sạch máu trên bàn tay, lông mày nhíu chặt lại, cô không hiểu vì sao nữa, chỉ thấy lồng ngực trĩu nặng.Mi mắt cứ thể mà đỏ, ứa ra thành dòng nóng hổi lăn tăn chảy xuống.Phàm Dương đứng trước căn phòng kia, người thân cận của Lục Tiến, Trình Niên hớt hải chạy đến, cách vài giây sau Trịnh Kiệt Luân cũng đi tới, tình trạng khẩn cấp trong đêm, Trịnh Kiệt Luân chỉ khoác tây trang đơn giản.Trình Niên cúi đầu chào hỏi Phàm Dương, vì vội mà hít thở không xong, vừa thở vừa hỏi."Lão...!Lão đại...!Vẫn ổn chứ ạ?""Chưa biết được" Phàm Dương trả lời, anh nhìn sang Trịnh Kiệt Luân, Trịnh Kiệt Luân cũng liếc mắt nhìn Phàm Dương, nghiêm trọng hỏi."Đã có chuyện gì vậy?""Có vẻ như lão Lục bị tập kích đột ngột, cậu ta ở Thành An đã vắng bóng hai năm, vừa mới trở về vài ba ngày, có lẽ có người muốn trừ khử cậu ta" Phàm Dương trả lời, mắt đen liếc sang Trình Niên hỏi."Vừa rồi cậu không nhận được thông báo nào từ Lục Tiến sao?""Không ạ" Trình Niên thành thật thuật chuyện."Khoảng một giờ trước, tầm hai giờ sáng, lão đại rời Lục gia để đến căn cứ, nhưng đến hai giờ ba mươi phút tôi vẫn chưa thấy lão đại đến được căn cứ, tôi cứ nghĩ lão đại bận chuyện gì đó, đợi mãi đến khoảng ba giờ vẫn không thấy, khi đó tôi có liên hệ với Alex nhưng Alex không có phản hồi."Nhắc đến Alex, Trình Niên bẩm báo."Thưa ông Phàm, ông Trịnh, vừa rồi tôi có nhìn thấy xe của lão đại trên tuyến đường lớn cách đây ba trăm mét.""Được rồi" Phàm Dương gật gật đầu, ra lệnh cho Trình Niên."Cậu ở đây canh chừng, có chuyện gì lập tức báo cho tôi."Phàm Dương dứt lời, liếc nhìn Trịnh Kiệt Luân, đầu lông mày nhấc lên một cái ra ám hiệu, Trịnh Kiệt Luân nhanh hiểu ý, cả hai người nhanh chóng sảy bước chân dài rời đi.Phàm Dương và Trịnh Kiệt Luân lái xe đến vị trí con xe của Lục Tiến, đúng như Trình Niên nói, xe của Lục Tiến ở cách tiệm bánh của Doãn Linh ba trăm mét trên đại lộ.Con xe đỗ bên lề đường, kính xe đều đã vỡ nát, con xe này được độ tận ba lớp kính chống đạn cực kì chắc chắn, kèm theo một lớp mạ đồng, vỡ nát thế này chứng tỏ trận chiến vô cùng quyết liệt.Cả hai đi vòng quanh con xe kiểm tra, Trịnh Kiệt Luân nhặt lấy một viên đạn trong số rất nhiều viên đạn ở ghế sau, cầm viên đạn trên tay, xoay đầu nhìn lại đại lộ kia, Trịnh Kiệt Luân nói."Vừa rồi tôi đi từ đường này, không nhìn thấy dấu vết va chạm nào cả, trong khi xe của lão Lục nát thế này, con đường lại không có một mảnh vỡ, xem ra bọn chúng đã sớm thu dọn hiện trường rồi."Phàm Dương đứng bên ô cửa sổ của chiếc xe, anh hạ thấp người nhìn vào bên trong thông qua cửa sổ, bàn tay phải đưa vào vô lăng, dùng ngón tay cái ấn vào cảm biến vân tay trên tâm vô lăng, cất giọng gọi."Alex."Cảm biến vân tay trên vô lăng nhấp nháy hai ánh đèn màu xanh rồi vụt tắt, hệ thống trí tuệ nhân tạo Alex không có trả lời, Phàm Dương thu tay lại, anh nói."Vừa rồi Trình Niên nói không thể liên lạc với Alex vào khoảng ba giờ, xem ra lúc đó Alex đã bị tự hủy rồi."Trịnh Kiệt Luân nhìn chiếc xe, lắc lắc đầu."Chiếc xe này vốn rất kiên cố, thêm cả cô nàng Alex của lão Lục còn là một tay lái lão luyện, đến mức thành ra thế này thì chắc hẳn đã rất khủng khiếp."Phàm Dương âm trầm vài giây, đầu lông mày nhấc lên một cái."Alex đúng là tay lái lão luyện, nhưng con đường này chỉ có một đường thẳng, có là tay lái lão đi nữa thì cũng chỉ có thể lách qua lại trên cái đường thẳng này, không thể dễ dàng cắt đuôi bọn truy đuổi.
Tuy xe được trang bị rất kiên cố nhưng vẫn có khuyết điểm, nếu có một lượng lớn đạn bắn vào góc chết thì xe cũng không chống đỡ nổi."Có thể hình dung ra cuộc truy đuổi khi mà chiếc xe Alex này chỉ có thể lách qua lách lại trên đường thẳng để né mưa đạn, số lượng đạn lớn bắn ra, trúng vào góc chết quá nhiều sẽ gây ra chuyện vỡ kính.Phàm Dương thở ra một âm, suy đoán."Lão Lục không phải là kẻ nằm im để người khác ra tay, trước khi kính vỡ, có lẽ cậu ta đã tự hạ kính để diệt bọn người kia.""Tự hạ kính? Khác nào cậu ta tự tìm chết?" Trịnh Kiệt Luân có chút không hiểu.Phàm Dương lý giải."Có một chuyện cậu không rõ về hoạt động của Alex, nếu đồng loạt vỡ kính và bộ điều nhiệt, Alex sẽ tự động tải lệnh tự hủy.
Có lẽ lão Lục đã cố gắng diệt trừ bọn chúng trước khi bị bọn chúng làm nát kính xe của Alex, thường thì không rơi vào tình trạng quá nguy cấp thì không cần phải làm vậy, xem ra lão Lục đã đối mặt với khá nhiều người, mới chọn phương án như vậy."Trịnh Kiệt Luân nheo mày."Vì quá nhiều người truy đuổi, nên cậu ta phải cố gắng thủ tiêu được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu trước khi Alex tự hủy sao?""Ừ" Phàm Dương đáp nhẹ, tiếp tục nói."Alex hoạt động dựa trên tảng kính phía trước và bộ điều nhiệt phía sau, nếu đồng loạt kính trước và bộ điều nhiệt bị vỡ, Alex sẽ tự động tải lệnh hủy dữ liệu.
Thời điểm Trình Niên không liên lạc được với Alex, có lẽ cô nàng đã rơi vào trạng thái tự hủy dữ liệu rồi.
Nếu ở trạng thái ngắt kết nối, Alex vẫn có thể truyền tín hiệu cảnh báo cho Trình Niên, nhưng ở trạng thái tự hủy thì Alex không thể truyền tải được nữa.
Khoảng ba giờ lúc đó, chiếc xe này đã nát rồi."Phàm Dương chỉ lên vết máu trên ghế lái, vết máu từng giọt kéo dài trên lối đi vào phố cũ."Khoảng ba giờ, cậu ấy xuống xe ở đây, đi vào trong phố cũ và gục ở trước chỗ cô Doãn."Phàm Dương liếc mắt nhìn Trịnh Kiệt Luân."May