Trong khoảng không màu đen vô tận, có một hình bóng đang đứng vô định không rõ về đâu chợt nghe có một giọng nói cất lên ..
“Anh hai, sinh mạng này ...!nguyện trao đổi cho anh !”
“[Đợi đã?! Ai là anh hai của cô?!]”
Giọng nói đó càng ngày càng khuất xa khiến hình bóng đó không thể với theo thì một luồng sáng xuất hiện đưa hình bóng đó trở về thực tại...
“Đây là đâu ..?!”
“Mịch Na, con tỉnh rồi.
Làm mẹ lo quá rồi !”
Người phụ nữ tự xưng là Mẹ đó ôm chặt chủ thể vào lòng ..
“Bà là ai vậy? Mịch Na lại là ai?”
“Con không nhớ mình là ai sao? Ba mẹ là ai sao?”
Chủ thể lắc đầu nhưng nhìn lại cơ thể mình có gì đó không đúng lắm nên kiểm tra lại một lượt cơ thể thì mới phát hiện không phải là mình ..
“[Đây là ai? Tại sao Phó Minh Khải mình lại ở trong cơ thể của cô gái này? Chẳng phải mình đã ..]”
“Ông à, làm sao đây? Mịch Na hình như bị mất trí nhớ rồi ..”
“Để tôi gọi Bác sĩ vào kiểm tra ..”
Một hồi sau, Bác sĩ vào khám tổng quát lại và đưa ra kết luận rằng bệnh nhân mất trí nhớ tạm thời ..
“Trước mắt, không có vết thương ngoài da chỉ có vùng não bị tổn thương nhẹ nên dẫn đến mất ký ức tạm thời.
Người nhà hãy chăm sóc và tạo nhiều kỷ niệm vui vẻ với bệnh nhân có thể sẽ kí.ch thích lại trí nhớ.”
“Vâng.
Cảm ơn Bác sĩ!”
“[Sự việc trùng sinh này mình tưởng chỉ xuất hiện trong phim thôi chứ.!]”
Không còn vết thương nào nặng nên Phó Minh Khải trong thân xác chủ thể hiện tại được Ba mẹ đưa về nhà, nhìn gia cảnh cũng được xem là một nhà thượng lưu ..
“Mịch Na à, mẹ dẫn con vào phòng nhé !”
“Vâng.”
Bước vào phòng của chủ thể thì điều đầu tiên đập vào mắt anh là căn phòng cũng rất đơn giản, không như những tiểu thư quyền quý như trong phim.
Người mẹ vẫn nhìn biểu cảm của con gái xem cô có nhớ ra được gì không ..
“Mẹ.
Có thể kể lại tất cả mọi việc cho con được không?”
“Được chứ.
Con tên là Kiều Mịch Na_là tiểu thư của Kiều Gia, con gái duy nhất của Ba mẹ.
Con vốn là một người hòa đồng không câu nệ tiểu tiết, có ước mơ và ba mẹ cũng ủng hộ ước mơ đó của con.
Vào khoảng vài ngày trước, khi đang trên đường đến thăm một viện mồ côi ngoài tỉnh thì con gặp tai nạn cho nên bây giờ ...”
Vừa kể vừa khóc khiến Kiều phu nhân chợt đau lòng thì Kiều Mịch Na bước lại an ủi ..
“Mẹ.
Con xin lỗi vì đã làm ba mẹ lo lắng, tuy con của bây giờ có thể không như trước nhưng con vẫn sẽ cố gắng bảo vệ bản thân không để hai người đau lòng nữa đâu ạ.”
“Con gái ngoan.
Vậy con nghỉ ngơi thêm đi nhé, có gì thì hãy kêu mẹ và Dì quản gia được chứ?!”
“Vâng ạ,”
Kiều phu nhân vừa ra khỏi phòng thì Phó Minh Khải nhìn quanh một lần căn phòng của Kiều Mịch Na, tình cờ nhìn thấy nhật ký của cô đọc một lần chợt dừng lại một trang có nội dung khiến người