Gần một năm sau, Diệp Bối Linh đang giúp cho anh trai mình chuẩn bị lễ cưới với La Mỹ Hiên.
Tại một cửa hàng áo cưới lớn, ...
“Bối Linh à, kéo áo giúp chị với ..”
Diệp Bối Linh nghe lời kéo giúp và nhìn chị dâu tương lai rất đẹp với chiếc đầm cưới như công chúa.
“Đẹp đấy.
Chọn này đi hen?”
“Không đợi anh của em tới nhận xét à?”
“Chị đừng lo.
Mọi chuyện đã giao cho em thì hãy tin vào ánh mắt của em, anh ấy cũng giao toàn quyền cho em rồi.
Yên tâm ..!”
La Mỹ Hiên cười khổ trước sự tự tin của Diệp Bối Linh, cả hai tiếp tục thử thêm vài bộ thì một hồi sau Diệp Trường Minh và Henry cũng vừa đến ..
“Hai nàng công chúa vẫn chưa xong à?”
Diệp Bối Linh cảm thấy vui vẻ hẳn khi Henry tới khiến Diệp Trường Minh một phen trêu chọc ..
“Đủ rồi hai vị, nhân vật chính là đây nhé!”
Vừa thấy Diệp Trường Minh thì La Mỹ Hiên liền hỏi thăm tình hình.
Trước đó cả hai đã bàn sẽ mời Giang Vỹ tham dự ..
“Thế nào rồi anh?”
“Anh đã hỏi qua trợ lý rồi, cậu ấy bảo Giang Vỹ đã đi du lịch cùng anh trai thất lạc của Kiều tiểu thư đến nay gần một năm vẫn chưa có thông tin sẽ trở về ...”
La Mỹ Hiên có phần hơi thắc mắc về anh trai của Kiều Mịch Na thì liền chợt đau đầu vì một câu nói khiến mọi người lo lắng ...
“[Phó Minh Khải_ sẽ là bạn tốt của em mãi mãi, La Mỹ Hiên.]”
“Phó Minh Khải?”
Một cái tên làm mọi người hoang mang, ngay cả Diệp Trường Minh cũng chú ý đến.
Trên xe, bỗng La Mỹ Hiên chợt im lặng suy tư thì Diệp Trường Minh mới lên tiếng ..
“Em cũng thắc mắc về người tên Phó Minh Khải phải không?”
“Anh cũng vậy?”
Diệp Trường Minh vừa lái xe vừa gật đầu thay cho câu trả lời ..
“Em có cảm giác là em biết đến cái tên này nhưng lại cảm giác như chưa từng quen biết ..”
“Anh hiểu cảm nghĩ của em, nhưng mà sắp đến ngày vui của chúng ta rồi nên đừng để điều tiêu cực đấy làm ảnh hưởng đến.
Được chứ?”
La Mỹ Hiên cười nhẹ đồng ý nghe theo lời của Diệp Trường Minh.
Tại nhà họ Kiều, mẹ Kiều không ngừng nhìn vào di ảnh của Kiều Mịch Na và đau lòng ..
“Mịch Na..”
Ông Kiều nhìn thấy vợ mình như vậy cũng không khỏi đau lòng theo, liền ngỏ ý đưa bà đi mua sắm cho tinh thần tốt hơn.
Đang đứng chờ trước cổng trung tâm thương mại thì chợt có một tên cướp từ đâu chạy đến giật lấy túi của mẹ Kiều khiến bà lao đao ngã xuống ..
“Cướp ..”
Không ai để ý rằng có một cô gái đội nón đuổi theo tên cướp và giành lại túi cho mẹ Kiều.
“Bà à, không sao chứ?”
“Tôi không sao.
Nhưng mà túi bị cướp mất rồi ..!”
Cô gái đội nón quay trở lại cùng với chiếc túi đưa cho mẹ Kiều, cả hai ông bà đều ngỡ ngàng với dung mạo của cô gái tốt bụng trước mặt rất giống với Kiều Mịch Na ..
“Đây là túi của cô ạ, còn tên cướp thì cháu lỡ để chạy mất không bắt lại được ..”
Ba mẹ Kiều vẫn còn chưa thể tin vào mắt mình mà không nghe được những lời cô gái đó đang nói ..
“Cô ạ? Cô không sao chứ ạ?”
“Cô không sao.
Một lần nữa cô cảm ơn cháu nhé!”
Vừa xong việc tốt và tính rời đi thì mẹ Kiều muốn giữ cô gái đó lại ..
“Cô có thể xin thông tin của cháu để cảm ơn cháu vì đã dũng cảm giành