Tình Biến

Chương 37


trước sau

Suy nghĩ đầu tiên của Kim Đào là La Duyệt Kỳ đang lừa hắn.

“Không thể nào, anh không tin! Duyệt Kỳ, em không đáng phải bịa ra cái cớ đó để lừa anh, tính cách của em anh biết rõ, em sẽ không dùng thanh danh của mình để đùa giỡn đúng không?” Hai người bọn họ bên nhau đã 5 năm mà Duyệt Kỳ vẫn luôn giữ mình trong sạch, cho nên có đánh chết Kim Đào cũng không tin lời cô vừa nói.

Trên mặt La Duyệt Kỳ hiện ra nụ cười thản nhiên: “Sự thật là thế, như anh đã nói đấy, tôi không cần phải hủy đi thanh danh của mình, không lâu sau khi chuyện anh và Ngô Nguyệt lên mặt báo, tôi quá giận dữ và cũng rất đau khổ, Mạc Duy Khiêm luôn bên cạnh an ủi tôi. Có một lần tôi uống không ít rượu, nhất thời xúc động muốn trả thù anh, vì thế chủ động yêu cầu lên giường với anh ấy. Mạc Duy Khiêm đã khuyên tôi, tôi không nghe, đến lúc hối hận thì đã muộn, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn tỉnh táo, vẫn luôn biết mình đã nói gì và làm gì!”

Kim Đào nhìn La Duyệt Kỳ thật lâu, không nói lời nào, ánh mắt dần dần đỏ lên: “Vậy là trong thời gian này hai người cũng luôn ở với nhau?”

La Duyệt Kỳ quay đầu nhìn ra ngoài của sổ, thấy Mạc Duy Khiêm đã ra khỏi xe dựa vào cửa xe nhìn về bên này từ lúc nào.

“Đúng, tôi đã định nói với anh từ lâu, nhưng huấn luyện viên của các anh nói với tôi là sợ cảm xúc của anh bị phá hỏng sẽ ảnh hưởng đến huấn luyện, tôi cũng lo lắng đến sự phát triển của anh nên vẫn che dấu bí mật này nhưng lòng tôi rất khó chịu. Hơn nữa anh chẳng những cá cược bóng đá, còn tin lời Loan Ninh mua lại khách sạn kia, cho nên tôi quyết định nói thẳng ra tình hình thực tế. Kim Đào, anh cảm thấy anh còn có thể đón nhận tôi sao? Tuy tôi có thể không nghĩ đến chuyện giữa anh và Ngô Nguyệt nữa nhưng lòng tôi vẫn luôn có một cây gai nhọn, huống chi quan điểm của mọi người về loại chuyện này đối với đàn ông và phụ nữ rất khác nhau, anh hiểu chứ?”

Sau đó cô quay đầu lại, thấy Kim Đào hai tay ôm đầu không nói lời nào, La Duyệt Kỳ đè nén cảm giác chua xót cố gắng nói bằng giọng điệu bình thản: “Có nói thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh hãy bảo trọng, đàn ông nên lấy sự nghiệp làm trọng, vì ba mẹ anh đừng hồ đồ nữa, tôi đi đây.”

La Duyệt Kỳ nói xong cắn môi quyết tâm đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa lau những giọt nước mắt vô thức rơi xuống.

Ra đến cửa, chưa bước được mấy bước thì Kim Đào đã đuổi tới: “Duyệt Kỳ! Duyệt Kỳ!”

Kim Đào nhanh chóng đuổi theo La Duyệt Kỳ, lôi kéo tay cô vội vàng nói: “Duyệt Kỳ, chúng ta không xa nhau được không? Anh có thể không thèm để ý tới tất cả chuyện trước đây, chúng ta bên nhau đã 5 năm, không thể cứ thế mà tách ra được, anh cam đoan sau này sẽ không so đo chuyện đó, cũng sẽ không nhắc đến, anh cũng có sai lầm, chúng tat ha thứ cho nhau có được không em?”

La Duyệt Kỳ không có sức giãy ra khỏi tay Kim Đào, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn, nhìn gương mặt quen thuộc này, cô lại thấy không nỡ.

“Kim Đào, tốt nhất cậu nên buông bạn gái tôi ra!” Mạc Duy Khiêm đứng sau La Duyệt Kỳ đã kéo cô từ tay Kim Đào vào lòng mình.

“Bạn gái của mày? Mạc Duy Khiêm, tao đã nói con mẹ mày chính là thằng khốn nạn vô sỉ từ lâu rồi mà, mày luôn bụng dạ khó lường nhưng tao không ngờ mày không biết xấu hổ đến trình độ như thế!” Ánh mắt Kim Đào càng đỏ lên, hiển nhiên lúc này hắn đang cực kỳ tức giận.

Mạc Duy Khiêm xoa cánh tay hơi đỏ lên của La Duyệt Kỳ, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi sẽ cho rằng cậu quá đau lòng mà nói nhảm, nếu sau này cậu còn nói những lời thế này thì không cần những kẻ bên phía Loan Ninh ra tay mà chính tôi sẽ dạy cậu cái gì gọi là lễ phép trước! Duyệt Kỳ đã nói rõ ràng với cậu rồi, cũng đã đón nhận sự theo đuổi của tôi, cậu nên tránh xa cô ấy một chút, nếu không sẽ chỉ làm chính cậu đau khổ mà thôi!”

Kim Đào không hề để ý đến Mạc Duy Khiêm, nhìn La Duyệt Kỳ đang tựa vào lòng hắn ta, hắn vẫn không thể tin rằng cô ấy lại rời khỏi hắn: “Duyệt Kỳ, em nhìn anh đi, em sẽ không bỏ rơi anh phải không?”

Mạc Duy Khiêm căn bản không hề cho Kim Đào có cơ hội trao đổi gì với La Duyệt Kỳ nữa, hắn ôm lấy eo cô đưa về hướng chiếc xe, Kim Đào còn muốn đuổi theo nhưng đã bị vệ sĩ ngăn cản, ngay cả bóng dáng La Duyệt Kỳ cũng không cho hắn nhìn được.

La Duyệt Kỳ nghe tiếng khóc kêu của Kim Đào phía sau, cảm thấy như không thở nổi.

“Duyệt Kỳ, đây là chuyện không thể tránh được, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi em.” Sau khi vào trong xe, Mạc Duy Khiêm an ủi La Duyệt Kỳ, nhìn dáng vẻ muốn khóc lại cố đè nén của cô hắn cũng rất đau lòng.

La Duyệt Kỳ nhìn cửa kính xe, hai mắt không có tiêu cực, lòng nghĩ cuối cùng cũng xong, hy vọng Kim Đào có thể sống thật tốt.

Mạc Duy Khiêm đưa La Duyệt Kỳ về chỗ ở của mình, lúc về bữa tối cũng đã được đưa tới, dỗ dành La Duyệt Kỳ ăn chút đồ ăn rồi cùng cô về phòng ngủ, đến tận khi xác nhận cô đã ngủ say hắn mới rời đi.

Đổng Nguyên đã chờ ở phòng khách.

“Xảy ra chuyện gì? Nghe bọn Hàn Giang nói là khóc lóc quay về?”

Mạc Duy Khiêm cũng không có tâm trạng ăn cơm tối nữa, xoa xoa mi tâm: “Ừ, hôm nay đi nói chuyện chia tay với Kim Đào, khó tránh khỏi đau lòng.”

Lòng Đổng Nguyên rơi cái bộp, lập tức hỏi: “Cậu đang nói La Duyệt Kỳ chia tay với Kim Đào? Chuyện xảy ra khi nào thế?”

“Chính là tối hôm điều tra Thành Dương đấy, nếu không anh cho là khi nào? Chẳng lẽ cô ấy cần phải một bên danh chính ngôn thuận qua lại với Kim Đào, một bên duy trì quan hệ với tôi à? Thế thì tôi thành cái loại gì chứ?” Mạc Duy Khiêm cảm thấy Đổng Nguyên hơi ngạc nhiên.

Đổng Nguyên nhíu mày không nói, trong lòng nghi ngờ La Duyệt Kỳ, nhưng mà loại nghi ngờ này có thành sự thật hay không thì còn phải nhìn thái độ Mạc Duy Khiêm đối với người phụ nữ này, vẫn nên quan sát thêm một thời gian rồi nói vậy.

Nghĩ thế hắn lập tức cười: “Dĩ nhiên cậu mới là người danh chính ngôn thuận rồi, nhưng mà cậu cảm thấy La Duyệt Kỳ có thể thật sự buông Kim Đào ra sao?”

“Bây giờ chắc chắn là chưa thể, nhưng tôi tin là có, thời gian có thể hòa tan tất cả.” Mạc Duy Khiêm vô cùng tự tin.

“Hy vọng là thế, đây là việc riêng của cậu, tôi cũng không tiện nhiều lời, nhưng mà Duy Khiêm cậu phải nắm chắc thứ của mình, tôi chưa bao giờ thấy cậu suy nghĩ nhiều về một người phụ nữ như vậy, cậu nên cẩn thận thì hơn.”

Mạc Duy Khiêm cảm thấy buồn cười: “Anh trở nên lề mề như thế từ lúc nào vậy, không phải anh cảm thấy tôi đang mắc mưu đấy chứ? Một cô nhóc như thế mà còn sợ tôi không trị được ư?”

“Bình thường cậu căn bản không để ý đến những chuyện này nên tôi mới thấy lo lắng.” Đổng Nguyên tiếp tục nhắc nhở một cách mịt mờ.

“Được rồi, sau này tôi với cô ấy còn phải xem cảm giác về nhau đã, không nhất định sẽ có kết quả gì, anh không nên suy nghĩ nhiều quá.”

Đổng Nguyên nghĩ cũng thấy đúng, dù Mạc Duy Khiêm không quá đa nghi về phương diện tình cảm nhưng dạng phụ nữ nào mà cậu ta chưa từng gặp chứ, dù có mưu mô thì cũng không thể ra tay, có lẽ hắn đã lo nghĩ quá nhiều rồi, vì thế cười bỏ qua chuyện này.

Thời điểm La Duyệt Kỳ tỉnh lại, căn phòng là một mảnh tối đen, nhìn xuống điện thoại thấy đã sắp 10 giờ đêm. Từ trên giường đi xuống, nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm nay và dáng vẻ đau thương của Kim Đào cô lại bắt đầu thấy khó chịu.

Từ khi biết thân phận của Mạc Duy Khiêm thì cô đã bắt đầu tính toán lo lắng cho tương lai, cho dù cô tính tình thẳng thắn nhưng không có nghĩa cô là kẻ ngu ngốc. Mâu thuẫn giữa cô và Kim Đào không phải là không thể giải quyết được, nhưng mà dù có miễn cưỡng để nó trôi đi thì điều đó vẫn luôn luôn là một quả bom, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bùng phát, hơn nữa cô không thể nào quên được chuyện Kim Đào ngủ với người khác, càng không có cách nào làm như cô không phản bội anh, tâm lý của cô không thể chịu nổi, đã có ngăn cách thì không thể quay về lúc trước được nữa.

Bây giờ cô lại biết thân phận của Mạc Duy Khiêm từ chỗ Đổng Nguyên, nhớ lại lời Mạc Duy Khiêm đã nói với cô trong buổi tiệc từ thiện đó thì cô càng cảm thấy mình không trốn được, hơn nữa cô cũng không muốn trốn.

La Duyệt Kỳ hiểu rằng với loại người như Mạc Duy Khiêm, dù họ có bao nhiêu tuổi có trưởng thành đến đâu thì tình cảm đối với họ cũng chẳng qua chỉ là thứ gia vị làm cuộc sống phong phú hơn mà thôi, nhiều nhất chính là đám cưới chính trị. Dĩ nhiên là dựa vào thân phận của Mạc Duy Khiêm thì chắc chắn là không thể có chuyện hắn thất bại trong việc theo đuổi các cô gái rồi! Có lẽ như Kim Đào đã nói, chẳng qua cô là hoa có chủ lại khiến Mạc Duy Khiêm không cam lòng nên hắn mới nhớ mãi không quên cô.

Dĩ nhiên cô cũng không hận Mạc Duy Khiêm, dù sao hắn đối xử với cô rất tốt, lại cứu mạng cô, hơn nữa chuyện cô và Kim Đào chia tay cũng là chuyện phải làm, cô không muốn cả hai làm tổn thương nhau trong tương lai, hận nhau cả đời. Lại nói sau khi rời khỏi cô thì Kim Đào cũng có nhiều lợi ích, tối thiểu thì khi anh ấy gặp khó khăn nguy hiểm thì Mạc Duy Khiêm sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Về phần tình cảm cô dành cho Mạc Duy Khiêm là thích hay là ghét thì đều không sao cả, thân phận của Mạc Duy Khiêm cô không với tới được, thôi thì cứ làm theo ý hắn đối xử tốt với hắn, đợi khi hắn rời khỏi nơi này rồi thì coi như cô đã báo ân xong, nếu không lòng cô sẽ vô cùng áy náy.

Nghĩ thế, La Duyệt Kỳ cảm thấy đau buồn cho chính mình, vốn là cuộc sống hết sức thuận lợi chẳng có buồn lo, đã bị mấy câu nói vô tình khi gặp Vu Đức Thăng của cô làm cho đảo lộn hoàn toàn, đây có lẽ là số mệnh, mà đã là số mệnh thì cô chỉ còn cách chấp nhận mà thôi.

Cửa phòng ngủ mở ra, Mạc Duy Khiêm bước vào ật đèn lên, thấy La Duyệt Kỳ ngồi trên giường thì hỏi: “Em tỉnh lúc nào vậy, sao không gọi anh một câu? Buổi tối em ăn không nhiều, giờ có đói
bụng không?”

La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Em không đói, ba mẹ em có biết em ở chỗ anh không?”

“Anh đã gọi điện về rồi, em an tâm ngủ tiếp đi.” Nói xong ngồi xuống bên giường, sờ sờ gương mặt La Duyệt Kỳ

“Duyệt Kỳ, sự việc đã xảy ra rồi, em không cần nghĩ nhiều, chúng ta sẽ ở bên nhau thật tốt nhé!”

La Duyệt Kỳ điều chỉnh cảm xúc của mình: “Em biết, em đã nói thì sẽ làm được, Mạc Duy Khiêm, em nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt.”

Mạc Duy Khiêm cảm thấy tâm trạng vô cùng sung sướng, cúi người hôn xuống môi La Duyệt Kỳ vô cùng vui vẻ: “Lòng anh ra sao em cũng hiểu rồi, anh chỉ đối xử tốt với em thôi, nếu không muốn ngủ thì xem tivi một lát đi, đợi anh hâm nóng lại đồ ăn cho em.”

La Duyệt Kỳ cảm thấy lòng vô cùng ấm áp, biết hắn xuất phát từ sự hiếu thắng của đàn ông nên mới cư xử như thế nhưng cô vẫn vô cùng cảm kích hắn suy nghĩ chu đáo cho cô như vậy. Cười cười, cô đứng dậy xuống giường cùng Mạc Duy Khiêm ra phòng khách.

Bắt đầu từ hôm đó, có thể nói La Duyệt Kỳ vô cùng ngoan ngoãn phục tùng Mạc Duy Khiêm, không lâu sau cũng khôi phục lại tính cách của mình, con người rạng rỡ sáng sủa ra không ít, đôi khi còn dỗ Mạc Duy Khiêm vui đến mức không tìm được đường về luôn.

Mà biểu hiện của Mạc Duy Khiêm cũng khiến Đổng Nguyên hơi lo lắng, hắn chưa từng thấy dáng vẻ Mạc Duy Khiêm rạng rỡ đến vậy, mỗi ngoài ngoại trừ híp mắt vui sướng thì cũng vẫn vui sướng. Mỗi một câu La Duyệt Kỳ nói đều khiến hắn như được bước lên mây, may mà La Duyệt Kỳ kiên quyết từ chối chứ nếu không thì cả nhà cô đã sớm dọn đến ở trong biệt thự lớn rồi. Cứ thế, Mạc Duy Khiêm lại còn đưa ba bảo mẫu đến hầu hạ hai ông bà nhà họ La nữa.

Nhà người ta đâu có chỗ chứa nhiều người như thế? Thế mà hắn thuê luôn hai phòng ở trên lầu để chuyên dùng cho bảo mẫu và vệ sĩ ở! Vàng bạc châu báu càng không tính là gì, đá quý rồi phỉ thúy này nọ mới đúng là khiến người ta tiếc nuối, khéo trong lòng hắn còn hận không trực tiếp tặng luôn cả đám người nhà họ Mạc đi ấy chứ!

Nhưng La Duyệt Kỳ cũng chẳng nói là không muốn, điều đáng giận là người phụ nữ này lúc nhận những thứ đó lại mang thái độ có cũng được không có cũng chẳng sao! Tóm lại chính là Mạc Duy Khiêm tặng gì, chỉ cần không vượt quá tiêu chuẩn của cô ấy thì cô ấy đều nhận hết, hắn không đưa thì cô cũng chẳng mở miệng đòi. Điều này khiến Mạc Duy Khiêm càng tận tâm hơn, sợ cô bé khiến người ta đau lòng mà hắn suốt ngày đặt ở cửa miệng bị thiệt thòi, cả ngày hỏi han ân cần, hắn cũng không thèm nghĩ lại xem mùa hè nóng nực thế này làm sao mà cảm lạnh được chứ hả?

Đổng Nguyên không sợ gì khác, tiền Mạc Duy Khiêm không tiêu thì cũng chỉ nhét đống ở ngân hàng thôi, có tiêu thì cũng chẳng sao, chẳng tốn bao nhiêu cả. Nhưng thái độ của hắn càng lúc càng không đúng, ngoại trừ lúc phải làm việc thì cả ngày cứ dính ở bên người La Duyệt Kỳ, theo tình hình này, nếu La Duyệt Kỳ mà không ở chỗ hắn khéo hắn còn bò đến ở rể nhà người ta luôn cũng nên!

Mà chuyện La Duyệt Kỳ ngay sau khi biết thân phận của Mạc Duy Khiêm lại đưa ra đề nghị chia tay với Kim Đào cũng có ý nghĩa rất sâu xa, Đổng Nguyên lo lắng nhất chính là nếu lỡ Mạc Duy Khiêm thật lòng với La Duyệt Kỳ mà cô ta lại có ý đồ khác!

Càng nghĩ càng thấy nên tìm thời cơ thích hợp để bàn bạc với Mạc Duy Khiêm về vấn đề này, có lẽ đợi một thời gian nữa thì hai người sẽ không dính lấy nhau như thế nữa.

Sau khi chia tay với Kim Đào, mẹ của Kim Đào là Trần Thục Phương đi tìm La Duyệt Kỳ không chỉ một lần, bà ta mạnh mẽ lên án cô là kẻ vô tình vô nghĩa, còn nói lúc thanh danh La Duyệt Kỳ thối nát nhất mà Kim Đào vẫn không rời bỏ cô, đến khi hắn có khó khăn thì La Duyệt Kỳ lại bỏ rơi hắn!

La Duyệt Kỳ chỉ nghe bà chỉ trích, cũng không phải bác.

“Hừ, nói cho cô hay, hôm nay cũng là lần cuối cùng tôi tới tìm cô, Kim Đào nhà chúng tôi cũng sẽ không tới tìm cô nữa, huấn luyện viên vô cùng coi trọng nó, vị trí chủ lực cũng không mất đi, tôi nói cô mới là đồ không có phúc! Để rồi xem sau này còn ai cung phụng cô như con tôi nữa không. Cô còn chưa biết đúng không, khách sạn lâu đời ở phố buôn bán kia đã bị Kim Đào mua lại từ lâu rồi, bây giờ cô có hối hận cũng đã muộn, dù tôi có chết cũng sẽ không để Kim Đào qua lại với hạng như cô nữa!”

Trần Thục Phương đi rồi, lòng La Duyệt Kỳ cảm thấy được an ủi không ít, ít ra cô biết Kim Đào không cam chịu mà đang cố gắng đá bóng, điều này khiến cô thỏa mãn rồi.

Tiếp nhận cuộc điện thoại luôn gọi tới từ nãy đến giờ, thấy Mạc Duy Khiêm hơi sốt ruột hỏi: “Sao em không nghe điện thoại?”

“Mẹ Kim Đào đến tìm em, em nói chuyện với bà một chút, bà đi rồi em mới nghe máy được.”

“Anh biết em gặp mặt bà ấy, sợ em chịu thiệt thòi, bà ấy nói gì em cũng nhịn đi, lát nữa anh đưa em đi dạo phố mua quần áo được không?” Hành tung của La Duyệt Kỳ dĩ nhiên không thể dấu hắn được rồi.

La Duyệt Kỳ cười nói: “Được, nhưng em thấy anh mua cho em nhiều lắm rồi, còn mua được cái gì nữa chứ?”

Mạc Duy Khiêm đối xử với cô quá tốt, cho nên La Duyệt Kỳ cảm thấy cô chỉ có thể thừa dịp hắn còn ở Danh Tĩnh, dùng hết tâm sức đối tốt với hắn! Dĩ nhiên bản thân cô cũng đã xác định tư tưởng rồi, cô nhận của Mạc Duy Khiêm không ít thứ nhưng ngoại trừ ăn mặc, còn lại cái gì thì sau này lúc tách ra cô sẽ trả lại cho hắn, cô đang báo ân chứ không phải đang vơ vét của cải!

“Đương nhiên là có cái để mua rồi, bên ngoài mặc gì cũng được nhưng bên trong phải phong phú mới được!”

La Duyệt Kỳ xì dài một tiếng khinh miệt: “Ngoại trừ cái này anh chẳng nghĩ ra cái gì đứng đắn cả! Em không nói với anh nữa, hôm nay em không đến chỗ anh đâu, em về nhà!”

Mạc Duy Khiêm lưỡng lự nửa ngày mới đồng ý, còn bảo buổi tối lại gọi điện cho la Duyệt Kỳ, La Duyệt Kỳ kiên nhẫn nghe hắn nói, thỉnh thoảng cũng đáp lại một hai câu dễ nghe dỗ dành Mạc Duy Khiêm vui vẻ.

Mạc Duy Khiêm luyến tiếc cúp điện thoại, Phùng Thư Dân muốn nói lại tôi, hắn không phải không biết chuyện Mạc Duy Khiem có bạn gái, chỉ là không ngờ Mạc Duy Khiêm lại có thể triền miên như thế, cũng không biết có nên báo lên trên không nữa.

“Anh không cần bày ra vẻ mặt này với tôi, chuyện của tôi tôi sẽ tự xử lý, đến thời điểm thì tôi cũng sẽ tự nói ra, anh không cần quan tâm!” Mạc Duy Khiêm biết Phùng Thư Dân nghĩ gì.

“Tôi cũng chỉ quan tâm mà thôi, anh đã nói thế thì tôi cũng không quản nữa.” Phùng Thư Dân cười theo.

Lúc này Đổng Nguyên như một cơn bão ập đến, cửa cũng không thèm gõ đã chạy vào.

“Đây là làm sao vậy? Một chút bình tĩnh cũng không có!” Mạc Duy Khiêm tức giận quở trách Đổng Nguyên.

Đổng Nguyên đầy đầu mồ hôi: “Tôi làm gì còn tâm trạng để ý đến mấy cái lễ tiết đó nữa, nói cho các anh biết, có trò hay để xem rồi, có tin phố buôn bán nổi tiếng nhất Danh Tĩnh kia chuẩn bị đi vào cải tạo, một công ty quốc tế tên là Thụy Dương nhận thầu được quyền khai phá!”

Mạc Duy Khiêm suy nghĩ một chút lập tức phản ứng lại: “Khách sạn của Kim Đào…”

“Không sai, khách sạn của Kim Đào nằm trong phạm vi cải tạo, xóa được một cái Thành Dương lại mọc ra một cái Thụy Dương, đúng là tò mò tay Lưu Dương này còn bao nhiêu thủ đoạn nữa.” Đổng Nguyên nói ra mấu chốt trong đó.

Ngón tay Mạc Duy Khiêm gõ gõ mặt bàn: “Hành động của họ lúc này rất lớn, chúng ta không thể tay không ra về được, tôi thấy kế hoạch của Lưu Dương chắc là đã có từ lâu, Kim Đào chẳng qua là bị Loan Ninh thuận tiện kéo vào thôi. Thư Dân, anh tập trung nhân viên theo dõi những hộ kinh doanh nằm trong phạm vi bị khai phá. Đổng Nguyên, anh đi nói với Kim Đào để cậu ta suy nghĩ một chút, nếu cậu ta chấp nhận sự bảo vệ của anh thì anh cho vài người đến giúp đỡ khách sạn của cậu ấy, nếu cậu ấy không đồng ý thì cho người theo dõi, tôi sẽ không xin cậu ta nhận sự bảo vệ của chúng ta!”

“Tôi hiểu rồi, còn việc gì cần giao phó nữa không?”

“Không có, bây giờ tôi chỉ lo nếu bên Kim Đào thật sự xảy ra chuyện gì thì có khả năng Duyệt Kỳ sẽ bị ảnh hưởng.” Có vẻ Mạc Duy Khiêm chỉ để ý đến điều này.

Đổng Nguyên thấy Phùng Thư Dân đã rời đi, lại mở miệng nói bằng giọng hơi nặng nề: “Duy Khiêm, có chuyện tôi nên nói cho cậu từ lâu nhưng mà tôi không ngờ cậu là để bụng đến La Duyệt kỳ như vậy, sở dĩ bây giờ tôi nói ra chính là vì muốn cậu suy nghĩ một chút, không phải là tôi có thành kiến gì cả, mọi việc ra sao cậu phải tự phán đoán xem.”

Mạc Duy Khiêm tựa lưng ra ghế dựa phía sau, nhìn Đổng Nguyên, chậm rì rì nói: “Anh nói đi!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vụ án có tác dụng hỗ trợ cho nên chắc chắn nó phải tồn tại, ngay từ đầu trống trơn cũng đã đặt nền tảng rồi, các bạn cứ căn cứ theo sở thích của bản thân mà đến đây đi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện