Trong chương này ta muốn nói thêm 1 chút, đó là cách xưng hô sẽ từ tôi – anh sang em – anh của Lý Minh Hân với Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên với La Duyệt Kỳ nhé, lúc trước là luôn dùng tư cách cấp dưới và cấp trên nên mới tôi và anh, giờ chuyển sang tấn công nên để em anh.
Tuy Mạc Duy Khiêm không quá giật mình nhưng cũng nhíu mày lại, sở dĩ hắn không cho phép Lý Minh Hân dùng thân phận cá nhân để lén điều tra là vì sợ sẽ xảy ra phiền phức loại này, bây giờ đã thật sự xảy ra rồi.
Hắn cùng Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân nhanh chóng đến bệnh viện, thấy mặt Lý Minh Hân đã bị băng bó rồi, cô ta đang nằm trên giường truyền nước biển, giống như đã ngủ.
Mạc Duy Khiêm hỏi bác sĩ cùng đến phòng bệnh với mình: “Cô ấy bị thương có nặng không?”
“Không sao, may mà người hành hung không quá độc ác, nhưng chắc chắn trên mặt sẽ để lại dấu vết! Tuy nhiên sẽ không quá rõ đâu, cảm xúc người bệnh lúc bị đưa đến đây không ổn định, chắc là đã kinh sợ không ít rồi.”
“Mạc Duy Khiêm gật gật đầu, ba người cùng ngồi xuống, chờ Lý Minh Hân tỉnh lại.
Gần một giờ sau Lý Minh Hân mới tỉnh lại, vừa thấy Mạc Duy Khiêm thì nước mắt đã chảy xuống: “Duy Khiêm, em rất sợ, em không nên không nghe lời anh, bây giờ phải làm sao đây? Chắc chắn em đã bị bọn chúng theo dõi rồi.”
“Không cần sợ hãi, người trong nhà cô đã biết tình trạng của cô bây giờ chứ?” Thái độ của Mạc Duy Khiêm rất ấm áp dịu dàng.
Lý Minh Hân lắc đầu: “ Ba mẹ em nghỉ hưu rồi, hiện tại đang cùng nhau đi du lịch.”
Mạc Duy Khiêm an ủi nói: “Không cần khóc nữa, nước mắt không tốt cho vết thương đâu.”
“Không tốt thì sao chứ? Dù sao cũng bị hủy dung rồi, tương lai có thể giữ mạng hay không cũng còn chưa biết ấy chứ.” Lý Minh Hân nói xong lại khóc nức nở.
(Hủy dung: hủy hoại nhan sắc)
Mạc Duy Khiêm thở dài: “Tuy rằng tôi đã nói cô không cần tiếp tục tìm hiểu nữa, nhưng dù sao cô cũng bị thương khi làm việc, các quyền lợi nên có tôi sẽ giúp cô tranh thủ, hơn nữa nhìn theo góc độ tự nhân thì tôi cũng biết vì sao cô làm thế, nhưng dù thế nào tôi cũng sẽ không khiến cô phải khó xử. Thế đi, tôi sẽ bảo Đổng Nguyên cử hai vệ sĩ đến bảo vệ cô, trong lòng cô cũng đừng suy nghĩ quá nặng nề, tôi sẽ mời một bác sĩ thẩm mỹ đến xử lý vết thương trên mặt cô.”
“Duy Khiêm, cảm ơn anh, tất cả là do em cứ khư khư cố chấp nên tạo thêm phiền phức cho mọi người, em nên kiểm điểm,” Giọng điệu Lý Minh Hân vô cùng áy náy.
“Việc này thì không cần, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu không còn vấn đề gì thì tôi về trước đây.”
Lý Minh Hân khó xử liếc mắt nhìn Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân một cái, hai người đều thức thời đi ra ngoài.
(thức thời: biết thời thế, hiểu ý)
Đợi sau khi hai người ra khỏi phòng bệnh, Lý Minh Hân mới nói: “Dù có nguy hiểm nhưng em sẽ chỉ ra và xác nhận người hành hung, em muốn chính nghĩa phải được mở rộng. Nhưng mà Duy Khiêm, em thật sự sợ hãi lắm, anh có thể đến thăm em nhiều hơn trước khi ba mẹ em về tới đây không? Em biết yêu cầu của em rất quá đáng, dĩ nhiên em cũng thừa nhân là em có ý thích anh cho nên mới muốn anh ở bên em nhiều hơn, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm của anh và La Duyệt Kỳ thì em cũng sẽ không làm anh khó xử, cứ coi như em chưa nói gì là được.”
“Minh Hân, cô thật sự là một phụ nữ thông minh, tuy rằng đã hiểu rõ mọi chuyện nhưng cô đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không thể để cô ở đây một mình, trước khi ba mẹ cô về tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô, nhưng tốt nhất là cô cũng đừng ôm hy vọng gì, tôi và cô không có khả năng đâu, tôi có đến đây cũng chẳng ảnh hưởng chút nào đến tình cảm của tôi và Duyệt Kỳ cả. Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi bảo người mua chút đồ ăn về cho cô.” Mạc Duy Khiêm cũng nói vô cùng rõ ràng, sau đó lập tức đứng lên tìm Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân.
Lý Minh Hân nhìn bóng dáng Mạc Duy Khiêm, âm thầm cổ vũ chính mình, mặc kệ ra sao thì cô đều phải dùng hết khả năng cố gắng giành lấy hạnh phúc thuộc về chính mình!
Khi nhận được điện thoại của Đổng Nguyên, La Duyệt Kỳ đang vừa trông chừng Trần Thục Phương đã say giấc vừa gật gù ngủ.
“Duyệt Kỳ này, tôi là Đổng Nguyên, có chút chuyện bàn bạc với em một chút. Là thế này, hai ngày trước Lý Minh Hân bị người ta rạch mặt bị thương, sợ là trong quá trình phối hợp điều tra với cảnh sát cô ta vẫn còn bị trả đũa nữa, em xem có thể điều điều hai người phụ trách bảo vệ bên em sang cho tôi mượn trước để bảo vệ cô ta không? Chuyện này cũng tại tôi mang theo ít người quá, nếu không thì cũng không cần điều người bên em đâu.”
La Duyệt Kỳ không ngờ Lý Minh Hân cũng bị người ta âm thầm tấn công, thế nên lập tức nói: “Em vốn cũng không cần nhiều người như vậy mà, lại nói em cũng cứ luôn nhận của mọi người thôi, anh cần làm sao thì cứ làm đi, em không có ý kiến gì cả. Hai ngày nay chắc chắn Duy Khiêm bận lắm đúng không, em vẫn chưa liên hệ với anh ấy nữa.”
Đổng Nguyên cười nói: “Vậy trước hết là cảm ơn em nhé, vì Lý Minh Hân bị thương mà người thân trong nhà cô ta đều không ở thành phố, nên hai ngày nay ngoại trừ lúc làm việc thì Duy Khiêm đều ở bệnh viện với cô ta. Em đừng hiểu lầm nhé, đây là yêu cầu Lý Minh Hân đề nghị, Duy Khiêm cũng chỉ vì muốn công việc được hoàn thành tốt hơn nên mới ở đồng ý nguyện vọng này của cô ta, đợi cha mẹ cô ta về thì sẽ tốt thôi.”
Cúp điện thoại, La Duyệt Kỳ cười cười: suy nghĩ của Lý Minh Hân dĩ nhiên là cô biết, hơn nữa cô ta cũng dùng một cách thật là cũ kỹ, nhưng cách này cũng luôn có hiệu quả, Lý Minh Hân là vì giúp Mạc Duy Khiêm nên mới bị thương, dù theo mặt nào thì Mạc Duy Khiêm cũng không có cách nào từ chối cô ta. Hơn nữa cái cách này không những đạt được mục đích giữ người lại mà còn có thể khiến cho các cặp đôi sinh ra hiểu lầm nghiêm trọng, tất cả cô đều biết.
Tuy là biết, nhưng La Duyệt Kỳ không thể không thừa nhận rằng lòng cô thấy không thoải mái, không nên đâu, bản thân cô đã hiểu rất rõ rồi, động cơ của Lý Minh Hân cô cũng đã nhìn thấu, vậy vì sao còn cảm thấy buồn bực không nói nên lời chứ?
“Duyệt Kỳ, em ra ngoài hít thở không khí đi, em ở đây sắp buồn đến chết rồi.” Kim Đào đi tới, quan tâm nhìn La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ không muốn để bản thân suy nghĩ miên man nữa, vì thế mỉm cười: “Không cần, cuối tuần em sẽ không đến đây nữa, anh phải chú ý chăm sóc bác gái nhé.”
Kim Đào cảm thấy rất có lỗi: “Rất xin lỗi, mẹ anh thật sự bị dọa sợ, nếu không chắc chắn sẽ không từ chối phối hợp đâu. Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ tiếp tục thuyết phục mẹ, anh cũng không muốn họ phải âm thầm chịu đựng chuyện này.”
“Ừm, cứ từ từ thuyết phục, phân tích lí lẽ cho họ nghe, bác trai bác gái đều là người hiểu lí lẽ, bị thương nặng như vậy ai cũng sẽ sợ hãi thôi, chuyện khách sạn anh tính làm thế nào đây?”
Vừa nói đến chuyện này, vẻ mặt Kim Đào vô cùng kiên định: “Nếu đã đến tình trạng này rồi thì anh nhất định phải cùng họ đối kháng đến cùng, anh không tin toàn bộ Danh Tĩnh này đã bị những kẻ đó lấy thúng úp voi, cũng không tin dám lưu manh đó có thể thoát khỏi pháp luật như vậy, anh sẽ không chùn bước nhân nhượng. Anh cũng đã liên hệ với mấy hộ kinh doanh ở đó rồi, cần phải cùng nhau đi kiện Thụy Dương quốc tế kia.”
“Kim Đào, em sẽ ủng hộ anh, bên Mạc Duy Khiêm cũng đã xâm nhập điều tra, chắc chắn sẽ bắt được kẻ chủ mưu sau màn thôi.”
Kim Đào không kìm lòng được cầm tay La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, em có thể suy nghĩ một lần nữa về quan hệ của chúng ta không? Em thật sự cứ thế buông tha cho tình cảm năm năm trời của chúng ta ư? Anh nhất định có thể nói được làm được, chỉ cần em tha thứ cho anh, anh không quan tâm tới bất cứ cái gì nữa.”
“Kim Đào…”
Không đợi La Duyệt Kỳ nói chuyện, Trần Thục Phương cũng đã tỉnh: “Duyệt Kỳ này, trước đây dì đã nói chuyện hơi quá đáng, Kim Đào nhà dì một lòng nghĩ đến con! Trải qua mấy sự việc dì cũng đã hiểu được, Kim Đào nếu có thể cưới được cô gái tốt như con thì chính là phúc đức của nói, dì cũng xin con tha thứ cho nó đi, là con dì đã làm quá nhiều chuyện có lỗi với con.”
Thời gian này La Duyệt Kỳ không ngừng chăm sóc bà, Trần Thục Phương rất cảm động, cũng hoàn toàn hiểu được La Duyệt Kỳ là một đứa bé hiếu thuận hiếm có.
La Duyệt Kỳ vừa khó xử lại vừa khổ sở, nhìn ánh mắt ân cần chờ đợi của mẹ con Kim Đào, cô không có cách nào từ chối thẳng thừng, thầm nghĩ sau này tìm thời gian thích hợp nói rõ với Kim Đào.
Vì thế cô cũng không nói đồng ý hay không, chỉ cười nói cô ra ngoài mua chút đồ rồi sẽ quay lại.
Kim Đào thấy La Duyệt Kỳ chưa nói từ chối thì trong lòng cũng rất vui, cảm thấy bản thân chắc chắn còn hy vọng, lại càng quyết tâm vững chắc theo đuổi kéo La Duyệt Kỳ về hướng mình.
Buổi tối lúc La Duyệt Kỳ chuẩn bị về nhà, Kim Đào đi theo ra ngoài bệnh viện, muốn tiếp tục nói chuyện ban ngày.
La Duyệt Kỳ suy nghĩ rồi nói với Hàn Giang: “Tôi ngồi xe Kim Đào, có chút chuyện phải nói với anh ấy.”
Hàn Giang thấy vẻ mặt La Duyệt Kỳ rất nghiêm túc, cũng không ngăn cản mà cùng hai người khác trở về chiếc A8 kia, đi theo phía sau xe Kim Đào.
“Kim Đào, trước hết anh nghe em nói đã, không phải em không nhớ tình bạn cũ, cũng không phải em độc ác vô tình, anh cũng có thể thấy rõ sự thật rồi đấy, giữa chúng ta đã có quá nhiều mâu thuẫn không giải quyết được, chẳng qua bây giờ mọi người đều đang trong lúc khó khăn nên xích lại gần nhau, đến khi giải quyết xong mọi việc thì chắc chắn sẽ không đơn giản như anh nghĩ nữa đâu.”
Kim Đào nghe xong thái độ còn nghiêm túc hơn: “Anh biết em định nói gì, anh thừa nhận trong lòng anh sẽ không thể coi như em và Mạc Duy Khiêm chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể không tính toán so đo, có thể xem nhẹ chuyện này, hơn nữa anh cũng có sai lầm. Anh chỉ không muốn mất em mà thôi, chúng ta đã từng yêu nhau như vậy.”
“Anh bây giờ gọi là lừa mình dối người, Kim Đào, chúng ta có thể là bạn bè, người thân, nhưng không có khả năng trở lại thành người yêu nữa đâu, một ngày nào đó anh sẽ hiểu ý của em, anh cũng về nói bác gái không cần nhắc đến chuyện này nữa, tránh phải thất vọng.” La Duyệt kỳ cũng rất kiên trì cứng rắn bảo vệ suy nghĩ của mình.
“Em yêu anh ta ư?” Kim Đào yên lặng khá lâu rồi đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Anh nói Mạc Duy Khiêm ư? Sao có khả năng đó được!” La Duyệt Kỳ phủ nhận theo bản năng.
“Không yêu anh ta sao em còn ở bên anh ta chứ? Không yêu anh ta sao em có thể dịu dàng, ngoan ngoãn nghe theo anh ta như thế? Không yêu sao em còn tin tưởng, mỗi lần nhắc đến chuyện gì thì đều đặt Mạc Duy Khiêm thế nào ở cửa miệng?”
La Duyệt Kỳ thở sâu rồi mới nói: “Em chỉ là muốn báo đáp anh ấy, không được ư? Anh ấy đã cứu mạng em, làm nhiều chuyện vì em và ba mẹ em như vậy, em không muốn để anh ấy phải thua thiệt nữa, nếu anh ấy muốn bên em thì em cứ nghe theo anh ấy thôi, anh còn muốn nói gì nữa không?”
Kim Đào chỉ cảm thấy buồn cười: “Duyệt Kỳ, báo đáp thì cần dùng thân thể của mình sao? Nếu Mạc Duy Khiêm là một lão già thì em cũng làm thế ư? Chính em mới đang lừa mình dối người đấy, quyền thế của Mạc Duy Khiêm cộng thêm dáng vẻ không tồi của anh ta chính là thứ tốt nhất để chinh phục phụ nữ, anh không hề giật mình hay trách cứ việc em sinh ra tình cảm với anh ta, bởi vì thật sự anh ta đối xử với em rất tốt, nhưng em cũng phải hiểu rõ ràng trái tim mình, báo ân cũng không phải làm thế đâu!”
“Mặc kệ anh nói sao thì em cũng sẽ không quay lại bên anh đâu, sau này cũng sẽ chẳng ở bên anh ấy, không phải em xem thường bản thân, mà là trước mặt Mạc Duy Khiêm em không thể không tự ti được, em rất rõ suy nghĩ và trái tim mình, em chỉ muốn báo đáp ân tình của anh ấy mà thôi, anh không cần nói thêm gì nữa đâu.” La Duyệt Kỳ có gì nói đó với Kim Đào, vì đối với cô thì Kim Đào bây giờ càng giống như một người bạn thân thiết có thể trút hết nỗi lòng hơn.
Dừng xe trước cửa khu nhà, Kim Đào xuống xe
cùng La Duyệt Kỳ.
“Duyệt Kỳ, em thật sự không thể suy nghĩ thêm ư? Từ lúc em còn là sinh viên anh vẫn bên em, chúng ta có nhiều kỷ niệm như vậy, em thật sự buông tay được ư?” Kim Đào thật sự không buông đoạn tình cảm này xuống được, chỉ mong La Duyệt Kỳ có thể vì đoạn ký ức này mà thay đổi quyết định.
Kim Đào vùa nhắc tới, ký ức năm năm qua lập tức ùa về trong đầu La Duyêt Kỳ, mỗi đêm tình nhân ngọt ngào, mỗi sự kinh ngạc vui vẻ đêm thất tịch, du lịch ngày nghỉ, còn tất cả những gì Kim Đào đã trả giá vì cô, nhưng tất cả đều không thể quay lại được.
Nhìn dáng vẻ đau khổ cầu xin của Kim Đào, La Duyệt Kỳ đau không nói nổi, cô không muốn làm anh ấy đau lòng nhưng chẳng có cách nào đồng ý với anh ấy được.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt, La Duyệt Kỳ dần dần khóc ra tiếng: “Kim Đào, rất xin lỗi, thật sự xin lỗi, chúng ta không bao giờ âm thầm oán hận nhau nữa được không? Anh là người thân mà em vĩnh viễn không thể dứt bỏ được, anh đừng cố chấp như vậy nữa.”
Đến mức này, Kim Đào biết La Duyệt Kỳ sẽ không bao giờ quay đầu nữa, vô cùng đau lòng ôm lấy La Duyệt Kỳ rơi lệ: “Duyệt Kỳ, hãy đối xử với bản thân thật tốt, Mạc Duy Khiêm cũng chẳng có gì giỏi giang cả, anh ta chỉ có quyền có thế mà thôi, chúng ta không cần phải sợ, nếu em bị bắt nạt hay đau khổ thì hãy tới tìm anh, dù anh chẳng có tài cán gì cũng sẽ ra mặt đòi lại công bằng cho em.”
La Duyệt Kỳ nghe xong thì càng khóc lớn hơn.
“Anh bảo vệ người của tôi thế này đấy hả? Anh nhìn rõ cho tôi, bây giờ là tình huống gì hả?” Mạc Duy Khiêm ngồi trong xe nhìn hai người ôm nhau khóc, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đổng Nguyên cũng hận, La Duyệt Kỳ này có thể đừng có thay đổi thất thường như thế được không hả? Sao mà mới ở viện vài ngày đã khôi phục tình cũ với Kim Đào rồi?
“Tôi nghĩ chắc là không sao đâu, chẳng phải bọn Hàn Giang vẫn đứng bên cạnh đấy ư?”
“Thối lắm! Chẳng lẽ phải bắt gian tận giường mới gọi là có sao chắc? Hàn Giang là người của anh, chứng tỏ cách quản lý của anh có vấn đề, thật con mẹ nó phản rồi, tôi thấy Kim Đào chính là còn chưa hiểu rõ tình hình!”
Mạc Duy Khiêm nổi giận đùng đúng xuống xe, nhanh chóng bước đến chỗ La Duyệt Kỳ và Kim Đào vẫn còn ôm nhau,
Hàn Giang đang muốn khuyên nhủ hai người không cần thương cảm quá, kết quả là càm thấy có người xông đến, lập tức đề cao cảnh giác, khi thấy người đến là Mạc Duy Khiêm thì không khỏi liếc mắt nhìn hai người bên cạnh thầm nghĩ: Thôi xong, đúng là không hay ho, chọc trúng tử huyệt rồi!
Mạc Duy Khiêm đến gần thô lỗ kéo La Duyệt Kỳ khỏi vòng tay Kim Đào, thuận tiện đẩy mạnh Kim Đào sang một bên.
La Duyệt Kỳ bị kéo một cái thì lảo đảo suýt nữa không đứng vững, thấy người kéo là Mạc Duy Khiêm liền hỏi: “Anh làm gì thế?”
“Đây hẳn phải là câu anh nên hỏi chứ, em đang làm cái gì hả?” Trong mắt Mạc Duy Khiêm tràn ngập lửa giận.
Lúc này La Duyệt Kỳ mới phản ứng được động tác của mình và Kim Đào gây hiểu lầm thế nào, vì thế thái độ cũng dịu đi: “Em đang từ biệt Kim Đào, lát nữa em sẽ giải thích với anh.”
“Từ biệt mà phải làm như sinh ly tử biệt thế à? Còn ôm nhau khóc? Nếu mà luyến tiếc quá thì sao không nói thẳng một tiếng chẳng phải là xong rồi sao? Không cần phải lén lút thế đâu!”
“Ai lén lút? Không phải mấy người Hàn Giang còn ở đây sao? Không tin anh hỏi xem em và Kim Đào đang nói cái gì hả?” La Duyệt Kỳ không thích người khác ngang ngược áp đặt mình.
Mạc Duy Khiêm hừ lạnh một tiếng: “Dĩ nhiên là anh sẽ phải hỏi tội họ! Bây giờ hãy nói về suy nghĩ của em trước đi, em định thế nào mà ôm ôm ấp ấp cậu ta như thế? Coi như anh không tồn tại ư? La Duyệt Kỳ, anh cũng chẳng phải đồ ngu như Kim Đào, có thể để cho kẻ khác ngang ngược cướp đi người anh thích!”
La Duyệt Kỳ không ngờ Mạc Duy Khiêm có thể nói lời đã thương người khác như thế, lại thêm việc hắn chẳng biết xấu hổ mà sau tất cả mọi chuyện còn dám nói người khác ngang ngược cướp đoạt tình cảm, cô cũng bướng bỉnh lên: “Quan hệ của em với Kim Đào trước đây là như thế nào anh cũng hiểu quá rõ rồi, em nói chuyện mấy câu với anh ấy thì sao hả? Ngoại từ lên giường thì em với anh ấy cũng làm tất cả những cái nên làm rồi, anh có thể làm gì nào? Trái lại, hôm nay mới là con người thật của anh đúng không? Bình thường biểu hiện của anh đều là giả vờ đúng chứ? Cái gì mà người khiêm tốn, khoan dung rộng lượng? Đều là chó má!”
“La Duyệt Kỳ, em còn chút hiểu chuyện nào không hả?” Mạc Duy Khiêm bị La Duyệt Kỳ chọc tức đến mức mặt mũi trắng bệch ra.
“Em thật sự hiểu chuyện, chính anh mới nên suy nghĩ lại bản thân ấy, lớn tuổi thế rồi mà còn không biết phân biệt trắng đen, tùy tiện sỉ nhục người khác, đây là cách dạy dỗ ứng của của nhà họ Mạc cách anh à?” La Duyệt Kỳ cũng không chịu nhường nửa bước, đầu óc nóng lên cũng chẳng thèm quan tâm cái gì mà báo ân, mà nhường nhịn nữa, còn cả thân phận của Mạc Duy Khiêm cũng bị ném ra sau đầu.
Đổng Nguyên ở bên cạnh xem đến sung sướng, muốn cười mà không dám, hắn không ngờ La Duyệt Kỳ sau khi biết thân phận của Mạc Duy Khiêm mà vẫn có thể nói lời châm chọc như vậy, đúng là khiến hắn mở rộng tầm mắt mà.
Mạc Duy Khiêm bị La Duyệt Kỳ nói không phản đối được, đành phải trở lại vấn đề chính: “Em nói xem vừa rồi em với cậu ta làm gì hả? Nói không rõ, không giải thích hợp lý thì cậu ta sẽ không đứng mà vào bệnh viện đâu!”
(Ý là đập cho nằm cáng cấp cứu mà vào viện đấy ạ)
“Tôi thấy anh cũng có khí chất giống đám người Lưu Dương đấy, đều ỷ vào quyền thế mà bắt nạt đám bình dân chúng tôi, mặc kệ anh có tin hay không thì tôi và Kim Đào cũng chẳng có chuyện gì, Hàn Giang có thể làm chứng. Nhưng mà, anh dựa vào cái gì mà ở đây ngang nhiên chất vấn tôi hả? Chẳng phải chính anh cũng đi bảo vệ Lý Minh Hân ư? Chẳng phải cũng ở viện cả ngày với cô ta ư? Tôi còn chưa thèm hỏi mà anh đã ác nhân cáo trạng trước à? Anh đã chẳng sợ hiểu lầm, chẳng sợ lời ra tiếng vào thì sao tôi không thể nói chuyện với Kim Đào chứ?” Lúc đầu óc nóng lên, La Duyệt Kỳ đã đem tất cả khó chịu trong lòng nói ra.
Mạc Duy Khiêm vừa nghe lời này, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu cũng bình tĩnh trở lại: “Thì ra em đang trả thù anh! Anh vừa nghe Đổng Nguyên nói anh ta điều người từ chỗ em đi, sợ em suy nghĩ nhiều nên mới nhanh chóng chạy đến, muốn giải thích với em! Cho dù Lý Minh Hân có động cơ không trong sáng đi nữa thì cô ta cũng bị thương vì công việc, cấp trên như anh không thể bỏ mặc được! Càng lo lắng em hiểu lầm nên mới không cho em biết, đợi ba mẹ cô ta quay về thì mọi việc được giải quyết rồi, kết quả là em nghĩ anh như thế sao? Vì chuyện không hài lòng này mà em đi thân thiết với người đàn ông khác ư? Duyệt Kỳ, em làm anh quá đau lòng, cũng làm anh quá thất vọng, em không biết làm như thế là quá ấu trĩ sao?”
La Duyệt Kỳ cũng vô cùng tức giận: “Tôi vốn chính là kẻ vừa nóng nảy vừa ấu trĩ, làm việc không có đầu óc đấy, không phải đánh giá của anh về tôi luôn là như thế hay sao? Anh chăm sóc bệnh nhân, tôi cũng chăm sóc bệnh nhâ, anh không thẹn với lương tâm, tôi cũng tự thấy mình trong sạch, trừ khi trong lòng anh có suy nghĩ gì không thể cho người ta biết nên mới từ bụng ta suy ra bụng người! Cho tới bây giờ, tôi cũng chẳng trông mong gì anh coi trọng tôi, cũng chẳng xin anh coi trọng tôi, thất vọng hay đau lòng đều là anh tự nghĩ, không cần tỏ vẻ đau đớn với tôi, tôi không có tâm trạng mà xem đâu!”
Mạc Duy Khiêm gật đầu mím môi nói: “Tốt, em nói đúng, đều là tôi tự làm tự chịu, tôi bị coi thường được chưa? Em thích thế nào thì cứ làm thế đi, tôi mặc kệ!”
Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm đi không quay đầu, định nói gì đó với La Duyệt Kỳ nhưng cuối cùng cũng không nói ra, đành thở dài đuổi theo Mạc DUy Khiêm.
La Duyệt Kỳ tức giận nói với mấy người Hàn Giang còn đứng đó: “Các anh còn không đi theo đi? Không thấy anh ta bảo mặc kệ tôi ư? Đi hết cả đi!”
Mấy người Hàn Giang quay mặt nhìn nhau, suy nghĩ nửa ngày cũng lái xe đi theo.
“Duyệt Kỳ, em tội gì phải vậy, chuyện này căn bản là không cần mà.” Kim Đào không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này, nhưng mà ầm ĩ thế cũng khiến nỗi buồn trong lòng hắn vơi đi không ít.
La Duyệt Kỳ không để ý đến lời khuyên của Kim Đào: “Anh không cần lo cho em, tính tình của em anh cũng biết rồi đó, anh mau về bệnh viện đi, rời đi cũng lâu rồi mà.”
Kim Đào biết một khi cô đã cứng đầu thì ai cũng không khuyên được, đành trở lại bệnh viện.
La Duyệt kỳ càng nghĩ càng tức, cũng không về nhà mà trực tiếp lên lầu dọn sạch cả bảo mẫu đi rồi mới thấy đỡ tức, về nhà cũng chẳng nói nhiều, trực tiếp về phòng ngủ.
Trong xe, Đổng Nguyên do dự mấy lần mới mở miệng hỏi Mạc Duy Khiêm: “Bây giờ còn đến bệnh viện thăm Lý Minh Hân không?”
Mạc Duy Khiêm liếc ngang Đổng Nguyên một cái: “Anh thấy tôi còn tâm trạng thăm cô ta chắc? Cha mẹ cô ta dù có chậm đến đâu cũng phải đến Danh Tĩnh từ lâu rồi, thế mà giờ còn chưa quay lại, khinh tôi là thằng ngu à? Tôi chẳng qua là giữ thể diện cho cô ta mà thôi, cô ta nghĩ cô ta có thân phận gì mà muốn tôi phải theo hầu cô ta chứ?”
Theo hay không chẳng phải chỉ do cậu nói thôi sao? Đổng Nguyên cảm thấy công việc của mình càng lúc càng khó khăn mà. Mạc Duy Khiêm không phải người dễ dàng tức giận, cho dù có giận cũng không giống hôm nay la hét ầm ĩ như vậy, có thể thấy cậu ta bị La Duyệt Kỳ chọc tức đến nhũn cả não rồi!
Mấy ngày kế tiếp, Mạc Duy Khiêm cũng không liên hệ với La Duyệt Kỳ, mà La Duyệt Kỳ không có người đi theo cũng thấy tự do không ít, mỗi ngày không đến viện thì đều đi nhà sách, muốn làm phong phú thêm vốn hiểu biết của mình.
Mạc Duy Khiêm phiền lòng rối loạn ở trong nhà, vì việc phố buôn bán còn phải chờ đợi nên hắn cũng chẳng muốn đến phòng làm việc, Đổng Nguyên sợ Mạc Duy Khiêm quá buồn bực, mỗi ngày đều tới đây với hắn.
Nhưng mà, đợi đến sau khi đọc được tin Kim Đào sắp tái hợp với bạn gái cũ trên báo thì hắn cũng ngồi không yên nữa, nhìn tấm ảnh hai người nói nói cười cười mà phóng viên chụp trộm được kia, lòng hắn tê dại đau đớn.
“Anh đi gọi Hàn Giang về đây, tôi có việc muốn hỏi cậu ta.”
Đổng Nguyên cảm thấy mơ hồ: “Hàn Giang vẫn đều ở đây mà.”
Mạc Duy Khiêm buông tờ báo, nhìn chằm chằm Đổng Nguyên: “Anh giải thích lời vừa rồi cho tôi! Cái gì gọi là Hàn Giang vẫn ở đây hả? Không phải cậu ta ở bên chỗ Duyệt Kỳ hay sao?”
Đổng Nguyên thật sự muốn hộc máu, lòng run sợ đáp: “Sau khi cậu chia tay với La Duyệt Kỳ, bọn Hàn Giang đều trở lại hết, bảo mẫu cũng bị La Duyệt Kỳ đuổi về rồi.”
Mạc Duy Khiêm vẫn nhìn chằm chằm Đổng Nguyên, giọng điệu rất mềm nhẹ: “Đổng Nguyên, tôi nghĩ anh mở công ty vệ sĩ chỉ nghe lệnh tôi thôi chứ? Không ngờ không có sự đồng ý của tôi mà anh dám tự tiện gọi người về. Còn nữa, tôi nói hai chữ chia tay lúc nào, hả? Anh không đưa người phụ nữ của tôi lên giường Kim Đào thì anh thấy không cam lòng đúng không hả?”