La Duyệt Kỳ dỗ dành con, muốn tách nó khỏi màn hình TV để đi ngủ, nhưng thằng nhóc kia không chịu nghe, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình TV, chỉ cần có người chạm vào nó một cái là nó lập tức khóc ré lên.
“Mạc Mạc, nghe ma ma nói, đi ngủ, được không?” Người nhà họ Mạc mời người đặt tên cho đứa bé, gọi là Mạc Hồng Văn, nhũ danh trực tiếp gọi là Mạc Mạc, đỡ phải suy nghĩ.
(Nhũ danh: tên gọi thân mật ngày bé, ví dụ như: Cún, Bống, Min…, theo dân gian thì đặt những cái tên xấu khiến đứa bé dễ nuôi, ít đau ốm quấy khóc hơn nhưng ngày nay mọi người thường đặt kiểu thuận mồm dễ thương.)
Kết quả là Mạc Hồng Văn béo lùn chắc nịch đứng trong chiếc xe học đi không thèm đếm xỉa tới lời dụ dỗ của La Duyệt Kỳ và bảo mẫu, còn thỉnh thoảng dịch chuyển hai bàn chân bé xíu.
Sau vài lần dụ dỗ, ánh mắt La Duyệt Kỳ đã híp lại, thằng ranh hư hỏng này luôn cố ý chọc giận cô, không ra tay là không giải quyết được vấn đề mà.
Dựa theo tính tình của cô thì cô không thèm dỗ nữa mà gập eo xuống giơ tay bế con ra khỏi xe tập đi, Mạc Văn Hồng lập tức vung tay kêu a a, vừa định khóc thì đã thấy ma ma nhìn mình chằm chằm, hai bên má bầu bĩnh non nớt của cậu lập tức đỏ bừng, tuy không dám khóc nhưng vẫn la to, thân thể uốn éo muốn La Duyệt Kỳ buông mình ra.
“Sao hả, mẹ còn không nói được con sao? Không được kêu nữa, ngủ đi!” La Duyệt Kỳ lặp lại những câu ngủ đi mãi, không thể để thằng ranh này không nghe lời mãi được!
“Ôi ôi, chuyện này là sao đây? Con trai, mẹ lại mắng con rồi phải không?” Mạc Duy Khiêm đẩy cửa đi vào, vừa nhìn tư thế của hai người hắn đã biết lại hai mẹ con lại bắt đầu quậy rồi.
Mạc Hồng Văn vừa nhìn thấy ba ba trở về, biết là có chỗ dựa liên “oa” một tiếng, khóc ầm lên, vừa khóc vừa giơ tay về phía Mạc Duy Khiêm.
Lòng Mạc Duy Khiêm nhũn ra, nhận lấy con từ tay La Duyệt Kỳ thơm liền mấy cái: “Con trai, con chịu khổ rồi, ba ba ôm nha, không khóc, không khóc nào.”
La Duyệt Kỳ tức giận nói: “Anh cứ chiều nó đi, không cho động vào nó, bé mà không dạy lớn lên sẽ không chịu nghe lời. Mạc Hồng Văn, con cứ chờ đến thời điểm ba con đi làm ngày mai đi!”
Cậu nhóc mập mạp hình như nghe hiểu được lời La Duyệt Kỳ nói, tiếng khóc lập tức nhỏ đi rất nhiều, còn liên tục rúc vào lòng Mạc
Duy Khiêm nữa chứ.
“Vợ, con còn nhỏ mà, em phải kiên nhẫn dạy con chứ, đừng dọa hắn, mẹ anh mà nhìn em thế này khéo sẽ nghi ngờ em ngược đãi con anh mất.” Mạc Duy Khiêm hôn mặt con trai, đau lòng nói.
“Anh xem giờ đã mấy giờ rồi mà nó vẫn ở đây nhìn chằm chằm vào màn hình TV mà xem, xem cái khác em cũng không có ý kiến gì nhưng vừa mới thấy hình người mẫu lộ đùi đi ra thì nó liền chảy nước miếng, lôi cũng không rứt nó ra được, anh nói em có thể không giận sao? Nó mới mấy tuổi? Chưa đến một tuổi! Em thấy nó đúng là có gen di truyền rồi, thấy người đẹp liền ngẩn người.
Mạc Duy Khiêm không nhịn được, suýt nữa bật cười; “Vợ, em quản anh cũng đành nhưng con anh từ nhỏ đã có thẩm mỹ tốt như thế, em đừng uốn thẳng thành cong tạo thành ám ảnh cho nó, tương lai khéo nó lại cưới về một nàng dâu xấu xí thì hỏng. Nhưng mà anh phải thanh minh một chút, phụ nữ khác dù có đẹp hơn nữa anh cũng không thèm liếc mắt nhìn thêm một lần, chẳng biết đứa bé này giống ai nữa, hay là giống ông nội nó nhỉ?”
La Duyệt Kỳ nghe thế cũng không nhịn được, bật cười: “Anh cứ nói bậy bạ đi, đợi khi nào có dịp em sẽ nói mấy câu bậy bạ này cho ba anh nghe.”
“Nói thì nói, anh không sợ, khéo cha anh vì cháu mà lại thừa nhận đấy! Con à, ba ba ôm con về ngủ nha, nếu không mẹ con sẽ giận thật mất, đến khi đó thì hai chúng ta đều không được sống yên đâu.” Mạc Duy Khiêm cười ha hả ôm con về phòng.
Sau khi Mạc Duy Khiêm bế con về phòng dỗ nó ngủ xong hắn liền để bảo mẫu trông coi, bản thân thì trở về phòng, vừa mở cửa phòng thấy La Duyệt Kỳ vẫn chưa về phòng hắn liền quay trở lại phòng khách nhỏ tìm cô, kết quả là vừa mới mở cửa phòng ra đã thấy vợ mình đang tập trung tinh thần xem TV, trên màn hình TV chính là một người mẫu nam đang biểu diễn trên sàn Catwalk, mà thứ người mẫu này biểu diễn chính là quần nót nam!
Nhìn ánh mắt tỏa sáng, gương mặt gần như dán vào màn hình kia của La Duyệt Kỳ, Mạc Duy Khiêm cau mày lắc đầu: Giờ thì đã biết con trai giống ai rồi nhé!