Convert: ???????????????????????????????????????????? ????
Edit: Sam
***
Bùi Yên rũ mắt, nghe được giọng nói trầm ấm bên tai mang theo sự quen thuộc lạ thường, lòng thầm tín nhiệm anh như gà mổ thóc gật đầu.
"Vâng..."
Khóe miệng Lâm Dịch Phong nhếch lên một độ cong xinh đẹp, động tác trên tay anh nhẹ nhàng không khác gì quý trọng trân bảo vậy, chậm rãi cởi váy lụa, áo thun cô gái nhỏ.
Trong nháy mắt nội y bị cởi ra, hai viên anh đào mất đi sự trói buộc, nở rộ tròn trĩnh giữa không trung, trên dưới đong đưa qua lại, đầu nhũ hoa run run dựng thẳng trước mắt người đàn ông.
Lâm Dịch Phong hô hấp ngày càng sâu, con ngươi anh nóng rực chằm chằm vào đôi kiều nhũ, phình lên như quả bóng cao su no đủ vậy, lý trí anh liền hóa thành hơi nước tan vào hư không.
Lần trước, cô gái nhỏ ngượng ngùng không dám cho anh xem, dục vọng chồng chất nhìn đôi thỏ ngọc, rốt cuộc anh vẫn không có biện pháp bắt nạt cô.
Bàn tay to bao bọc lấy bầu ngực sữa, khe hở ngón tay kẹp lấy nhũ tiêm dùng sức xoa, cảm xúc non mềm trơn trượt trong lòng bàn tay anh, bất cứ ai cũng điên cuồng vì cảm giác này.
Môi mỏng mút vào cái cổ thon dài của cô gái nhỏ, dọc theo vành tai lên xuống, trồng từng vết "dâu tây" đỏ bừng.
Tay anh không quên yêu thương đôi thỏ hồng, thậm chí ngón tay còn tàn ác nghiền ép nhũ hoa mềm mại.
"Ân a~"
Trước ngực truyền đến dòng điện lưu, khuôn mặt ửng đỏ vì khoái cảm xâm nhập, Bùi Yên nhịn không được kêu ra tiếng.
Cô mở to mắt muốn nhìn rõ người bên cạnh, mơ hồ trong mắt dần dần tiêu tán, lọt vào tầm mắt của cô là khuôn mặt tuấn dật, mày kiếm mắt sáng, giống như đúc người vừa nãy.
Cô gái nhỏ hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi.
"Lâm Dịch Phong, anh bước vào giấc mơ của em sao?"
Mặt Lâm Dịch Phong nghiêm túc hẳn lên, nhìn đôi mắt mê ly của cô gái nhỏ, liên tưởng đến một con thỏ ngây ngốc không biết mình chui vào hang cọp.
Ngọn lửa trong người đàn ông càng thêm mãnh liệt, anh buông đôi ngực sữa ra, dời xuống dưới bụng, môi khẽ ngậm mũi cô, ánh mắt sủng nịch nói.
"Bé ngốc, chẳng phải anh đang trong mộng của em à."
Vừa dứt lời, bàn tay hoàn toàn bao trùm nơi phấn hồng kiều nộn, ngón giữa theo khe hở hướng vào trong, vừa cắm đã bị tiểu huyệt kẹp chặt.
"Ân....Đừng mà"
Bùi Yên chẳng sợ gì hết, cho rằng mình đang mơ, cô vô cùng thẹn thùng khi gặp tình huống này.
Cô túm bàn tay to của người đàn ông kéo ra, nhưng không cách nào ngăn cản ngón tay anh đang cắm bên trong, cô gái nhỏ oan uất, mắt hạnh lập lòe vài giọt nước.
"Đừng sợ!"
Giọng nói Lâm Dịch Phong khàn khàn, dường như anh đang khống chế dục vọng muốn nuốt cô vào bụng.
Anh hôn lên khóe mắt cô gái nhỏ, chậm rãi vuốt ve môi cô, mở miệng dụ dỗ.
"Bây giờ ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của anh, đúng thì anh sẽ buông ra, được không?"
"Thích anh sao?"
Đồng tử đỏ tươi của người đàn ông nhìn cô, đôi mắt sâu không thấy đáy, tuy giọng điệu không thèm để ý nhưng không thể ngăn được trái tim đang đập cuồng loạn, kể rõ nỗi khổ khát vọng của anh.
Thời gian qua có để ý đến anh không? Anh đã tận lực thay đổi bản thân, không còn ngang ngược bá đạo như trước.
Như vậy, em có thể thích anh được không?
Đèn vàng rơi trên mắt Bùi Yên, cô gái nhỏ rũ mi, lòng thầm hoảng loạn, cô mê man nghe được câu hỏi của anh.
Cô nhớ tới lần đầu gặp người đàn ông này, anh đứng dưới tán cây liễu, chỉ cần anh quay đầu thôi đã khiến tâm cô rụng rời.
Cô bị nhốt trong phòng dụng cụ, thời khắc cô bất lực tuyệt vọng nhất, anh từ trên trời đáp xuống cứu lấy cô.
Chưa đến một tháng, bằng cách thức nào đó anh đã bước vào sinh hoạt hằng ngày của cô, yên lặng không một tiếng động.
Khi cô phát hiện ra thứ tình cảm này thì đã dày đặc dấu vết do anh để lại.
Thích sao? Dĩ nhiên rồi, anh chói mắt như