Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Yu
Beta: Sam
***
Mùa thu đã đến, những đám mây đen bao phủ trên không, rõ ràng mới hai ba giờ, nhưng trời như muốn tối sạm đi.
Quán ăn ở chợ đêm Tây Môn đã mở cửa, mùi thơm đồ ăn lượn lờ khắp nơi, hấp dẫn rất nhiều học sinh tan trường.
Trong khoảng thời gian ngắn, từng dòng người qua lại càng thêm xô bồ.
"Ông chủ, cho cháu hai túi hạt dẻ rang đường."
Đến quán nhỏ, Bùi Yên đi tới, đứng đối diện trước một người đàn ông trung niên, nhẹ giọng nói.
"Có thể giúp cháu gói kỹ được không? Cháu muốn mang đi."
"Được chứ!"
Cô gái nhỏ ngọt ngào lớn lên lại xinh đẹp, ông chủ sảng khoái đáp ứng, hạt dẻ cũng cho nhiều thêm mấy viên.
Mùi thơm trong túi bay ra, Bùi Yên cầm lên ngửi một chút, bước đi cũng trở nên thong thả.
Trong khoảng thời gian này Lâm Dịch Phong rất bận, thường thường vào buổi tối sau khi ôm Bùi Yên ngủ, anh sẽ đến thư phòng họp video hội nghị.
Ban ngày Lâm Dịch Phong ở công ty, công việc nhiều không đếm xuể còn muốn tới trường tìm cô.
Đau lòng cho bạn trai, Bùi Yên liền nhịn không được thừa dịp chiều nay không có tiết học, lén đi tới công ty thăm anh.
Nghĩ đến Lâm Dịch Phong khi nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì, hàng lông mày lá liễu đến ánh mắt của cô không giấu được ý cười.
Nhưng mà.....!
Đứng ở cổng trường nửa ngày cũng chưa bắt được một chiếc taxi nào.
Bùi Yên đứng ở ven đường, hai bàn tay nhỏ cảm nhận được sự lạnh lẽo, đưa tay lên miệng hà hơi một cái, nhón chân nhìn xung quanh.
Đợi đến khi chỉ có đám đông bận rộn cùng nhau lên xe buýt.
Cô bất đắc dĩ thở dài, thật là một ngày không may mà.
Không bao lâu, bên tai đột nhiên vang lên hai tiếng còi xe.
Bùi Yên theo bản năng nhìn lại, chiếc xe màu bạc ngừng ở cách đó không xa chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.
"Đi đâu vậy?" Vệ Diễn nhìn Bùi Yên, khóe miệng cong lên cười nhu hòa.
"Đi gặp Dịch Phong sao?"
Anh về lấy tài liệu bị làm rơi ở ký túc xá, không nghĩ tới trên đường về công ty vô tình nhìn thấy bóng dáng cô.
Trong lòng xao động, chưa kịp nghĩ nhiều đã đi qua chỗ cô gái nhỏ kia.
Sau khi Bùi Yên xác định người đàn ông nói chuyện với mình, cô cười nhạt gật đầu.
"Lên xe, anh đưa em đi."
"Không cần, tôi có thể đi taxi."
Không nên làm phiền, hơn nữa lần trước vì anh ta mà bạn trai đổi tính.
Bùi Yên lễ phép lắc đầu từ chối.
"Anh cũng đi tới công ty, vả lại taxi từ trường học đến đó cũng không nhiều lắm."
Nhìn cô có vẻ do dự, trong lòng Vệ Diễn dâng lên một làn sóng ghen tị.
Là sợ Lâm Dịch Phong ghen sao?
Anh ta có ý tốt khuyên nhủ.
"Đến đó anh ngừng ở trạm xe, em có thể tự mình đi đến công ty, mau lên xe đi, nơi này không cho dừng lâu đâu."
Người ta vì cô mà suy nghĩ như vậy, Bùi Yên hơi bối rối, trên mặt vài phần ngượng ngùng, đành phải mở cửa bước lên.
Vừa lên xe, chiếc Audi bạc màu gào thét chạy thật nhanh.
Hai người trầm mặc, trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy Bùi Yên đang cố nén hơi thở mình lại.
Vệ Diễn nhận ra cô nhóc xấu hổ, tay phải xoay tròn cái nút mở loa phát thanh, giai điệu du dương phát ra từ tốn.
Anh ngửi được hương thơm đồ ăn, quay đầu nhìn thấy túi trong tay cô, giơ tay lên chỉ:
"Trong tay em đang cầm là hạt dẻ sao?"
"Dạ".
Bùi Yên gật gật đầu.
Cái này Lâm Dịch Phong thích ăn, lúc đi ngang qua Tây Môn thuận tiện mua hai túi cho anh.
"Anh còn chưa ăn cơm trưa, nghe mọi người nói hạt dẻ ở Tây Môn rất nổi tiếng, có thể cho anh nếm thử không?"
Bùi Yên kinh ngạc ngước mắt, Vệ Diễn đang nhìn đăm đăm hạt dẻ trong