Convert: ???????????????????????????????????????????? ????
Edit: Sam
***
Khí thế hùng hổ dọa người cùng lời nói nặng nghìn tấn đè bẹp cô, lần đầu tiên cô phải đối mặt với ánh mắt sắc bén như vậy.
Dường như bản thân đang bị lột sạch sẽ trước mắt anh, không còn chút tôn nghiêm nào.
Bùi Yên hổ thẹn trong lòng, vô thức rơi lệ, nước mắt nóng bỏng hòa cùng đáy lòng chua chát, cứ thế liên tiếp trào ra từ khóe mắt.
Ban đầu cô gái nhỏ bướng bỉnh không thèm khóc ra tiếng, về sau âm thanh nức nở đứt đoạn quanh quẩn trong căn phòng ngày càng nhiều, đáng thương như một con vật nhỏ bị người chủ nhẫn tâm vứt đi.
Lâm Dịch Phong không hề nghĩ đến cô gái nhỏ đột nhiên khóc lóc ỉ ôi, đôi mắt giảo hoạt đang bức bách cừu non thoáng sửng sốt.
Anh nhẹ nhàng nâng gáy cô, cảm nhận nước mắt theo khe hở yếu ớt chảy xuống.
Người đàn ông lập tức luống cuống tay chân, anh buông tay cô gái nhỏ, gắt gao ôm chặt cơ thể mềm mại, bạc môi mỏng ướt át hôn lên khuôn mặt đẫm lệ, hoảng loạn liếm mút giọt nước trong suốt không ngừng trào ra từ khóe mắt.
Nói năng lộn xộn.
"Yên Yên...Anh sai rồi...Là anh đáng chết!..."
"Là do anh nói bừa không suy nghĩ..."
"Bảo bảo không khóc...Không khóc..."
Hốc mắt Lâm Dịch Phong dần ửng đỏ, anh nhẹ giọng dỗ dành người yêu, từng tiếng từng tiếng vô cùng nghẹn ngào.
Bùi Yên không trả lời anh, được người đàn ông dỗ dành khiến cô rơi nước mắt nhiều hơn.
Chưa bao giờ cô gái nhỏ khóc lóc đến mức thở hổn hển như thế này, không khác gì một đứa bé bị bắt nạt thảm hại.
Ngón tay Lâm Dịch Phong cứu vớt từng hạt trân châu, hận không thể moi móc tâm can nói cho cô biết rằng anh không cố ý chọc ghẹo cô.
Trên thế giới này chỉ có cô gái nhỏ của anh, chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt thôi anh sẽ đau đến xé lòng.
Môi người đàn ông cuồng loạn hôn lên tai Bùi Yên, anh gần như nôn nóng muốn giải thích bản thân không có cô bạn gái nào, kể cả nữ sinh trên sân bóng rổ kia là đứa em họ của anh, sau này đến ống tay áo sẽ không cho cô nàng chạm vào.
"Anh yêu em, bé ngoan, anh chỉ yêu mình em..."
"Cho nên ngày nhập học anh đi tìm em, cố ý đứng dưới tán cây liễu để em có thể nhìn thấy anh."
"Anh trăm phương ngàn kế muốn phương thức liên lạc của em, đưa ra nhiều lý do như vậy chỉ cần ngây ngốc bên cạnh em là đủ rồi."
"Anh yêu em nên mới chạy tới phòng dụng cụ cứu em..."
Lâm Dịch Phong nhìn cô thật lâu, tiếng nói xé rách cả bầu trời tưởng chừng sắp khóc.
"Bảo bối...Anh sai rồi...Em lý trí một chút được không?"
Sống lại một đời, đây lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực, hận không thể bóp chết bản thân một cách mù quáng.
Bùi Yên mở đôi mắt ướt át ngơ ngác nhìn anh, cái miệng nhỏ còn đang khụt khịt.
Những lời nói vừa rồi của người đàn ông bùng nổ tựa pháo hoa làm cô không kịp phản ứng, đầu óc vẫn nhảy bưng bưng không hiểu chuyện gì.
Mắt Lâm Dịch Phong phiếm hồng, tay khẽ lau nước mắt thay cô, rốt cuộc anh không nhịn được giải thích một câu.
Anh thật sự yêu em, người trên sân bóng rổ lần trước là đứa em họ của anh.
Nếu em không tin, anh lập tức đưa con bé tới gặp em, hoặc anh lấy gia phả trong nhà cho em xem nhé.
Em ấy thật sự là con gái bác anh."
"Em vật nhỏ này thật quá đáng, chỉ nhìn một phía phiến diện liền trực tiếp phán anh tử hình, như vậy không công bằng chút nào."
Anh cất giọng khàn khàn nhưng ủy khuất trong lòng, Bùi Yên ngơ ngác hồi lâu bỗng dưng bật cười,
Cô khanh khách cười đến khi cảm giác ngứa ngáy biến mất mới nhỏ giọng hỏi.
"Lời anh nói là thật sao?"
Cô vẫn luôn cho rằng mình yêu anh đơn phương, thậm chí còn trộm gạt nước mắt sau màn ảnh tình tứ trên sân bóng rổ, coi như tình yêu này đã chết từ trong trứng nước.
Hai ngày ngắn ngủi xoay quanh cô mang tới cảm giác không chân thật cho lắm.
Trong đầu cô gái nhỏ