Khách sạn Bạc Duyệt có quầy bar giải trí nằm tầng 16, khách du lịch có thể nói chuyện phiếm, uống rượu và ngắm cảnh về đêm.
Mà giờ phút này, hương thơm lượn lờ khắp quầy bar, ánh đèn vàng lấp ló tạo nên cảm giác thần bí, âm nhạc chậm rãi chảy xuôi.
Từng nhóm công tử ăn mặc thời thượng ôm bạn gái ngồi trên sofa trò chuyện, hoặc tụ tập ở một chỗ tỉ thí pha chế rượu Cocktail.
Tiếng cãi cọ, tiếng vỗ tay ồn ào, sau đó trên bàn xuất hiện thành phẩm, một ly rượu Margaret.
Lát chanh tươi ngon đặt trên chiếc ly thủy tinh chân dài, chất lỏng trong suốt được ánh đèn hắt vào trông như sóng biển cuồn cuộn, phiêu lãng mê hoặc người.
"Thế nào?" Một người đàn ông đeo khuyên tai, đắc ý giơ ly rượu lên hỏi.
"Cậu thật trâu bò, Tống Từ!"
Chàng công tử tóc xám ngồi trên sofa, tay âm thầm nhéo eo cô bé ngồi bên cạnh, khen không dứt miệng.
"Tốc độ ngày càng nhanh, không biết trên giường có nhanh như vậy không?"
Lối trêu chọc khôi hài dẫn đến cả đám người nhao nhao bật cười, không gian sôi nổi hẳn lên.
"Các cậu cút đi!" Tống Từ cười mắng, anh ta dựa vào quầy bar, nếm thử một ngụm, nhướng mày.
"Vị chẳng ra gì." Động tác vừa rồi quá nhanh, có chút cay.
"Lại nói, tài pha chế rượu Cocktail của Phong ca mới gọi là đỉnh!"
Tiếng nhạc vang dội, không rõ ai nói ai cười.
Đột nhiên Tống Từ nhớ tới mình ngồi đợi Lâm Dịch Phong nửa buổi chiều, đặt ly rượu, lớn tiếng một câu.
"Con mẹ nó, Lâm Dịch Phong còn chưa đến?"
Dứt lời, cửa quầy mở ra, vài người phục vụ nhiệt tình bước lên tiếp đón.
Mọi người nhất trí chuyển mắt sang hướng cửa phòng, nhìn chằm chằm người đàn ông cao lớn và cô gái nhỏ.
Mái tóc quăn nhộn nhịp theo bước đi, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đôi mắt hạnh lộng lẫy sinh động.
Đám người đại gia trắng trợn táo bạo đánh giá cô, nhẹ mân mê môi.
Đèn màu lam tô điểm hàng lông mi cánh bướm, nhè nhẹ đổ bóng trên làn da trắng nõn.
Đẹp quá! Trái tim bọn họ lệch nhịp mất rồi!
"Khụ..." Sắc mặt Lâm Dịch Phong khó coi, đám người xấu hổ ho khan, dời mắt sang chỗ khác.
Con mẹ nó, từ khi nào Phong ca tìm được nữ sinh cực phẩm như vậy, cảm thấy bạn nữ trong lòng mình chẳng có tư vị hấp dẫn gì cả.
"Phong ca, cậu đến rồi!" Tống Từ phản ứng đầu tiên, tiến lên nhìn người bên cạnh anh, ái muội dòm ngó.
"Không giới thiệu à?"
Tuy anh ta cũng kinh ngạc trước diện mạo của cô, nhưng đạo lý vợ bạn là không thể khinh thường, huống chi trước mặt tên Lâm Dịch Phong điên khùng này.
"Bùi Yên, bạn gái tôi."
Lâm Dịch Phong ôm bả vai cô gái nhỏ giới thiệu, nhàn nhạt quét mắt xung quanh, ngầm ý cảnh cáo.
Bọn họ hiểu rõ tín hiệu chết chóc, đúng là thấy sắc nổi lòng tham, lại còn đánh chủ ý lên vợ yêu của anh...!
Mọi người bị anh lườm nổi da gà, chân chó nịnh bợ.
"Chị dâu thật xinh đẹp."
"Đúng vậy, rất xứng với Phong ca."
- --
Bùi Yên đỏ tai nghe một đám thổi phồng, cô nhóc lễ phép mỉm cười, liếc người đàn ông cầu anh giải cứu khỏi mớ hỗn độn này đi.
"Muốn thử rượu Cocktail anh pha không?"
Lâm Dịch Phong dẫn cô đến quầy bar muôn vàn rực rỡ, rượu vang đỏ, Champagne đều có đủ...!kéo cô gái nhỏ ngồi xuống, cúi đầu cười ôn nhu.
"Đêm nay cho phép em uống nửa ly."
"Anh, em cũng uống, anh pha cho em một ly nhé..."
Lâm Linh tung ta tung tăng chạy theo, kích động la lối om sòm.
Anh họ pha chế rượu là ngon nhất!
"Không phải chuyện của em, qua bên kia."
Lâm Dịch Phong lấy một chai rượu, quay đầu đối diện Tống Từ.
"Tống Từ, dẫn Lâm Linh sang phòng bên chơi đại phú ông* đi."
(*Một trò chơi thuộc thể loại cờ tỷ phú, gắn liền với thời thơ ấu của chúng ta.)
Bóng