Convert: ???? Vespertine ????
Edit: Sam
***
Hôm sau là ngày Lâm gia tổ chức hoạt động săn bắn.
Bên ngoài, tuyết rơi trắng xóa, từng giọt sương sớm đậu trên cành khô, xe việt dã đi qua để lại dấu vết, lần lượt chạy vào khu rừng sâu.
Phía trước, hơn mười chú ngựa lực lưỡng đang lao nhanh trên nền tuyết, đồng thời còn dẫn dắt mấy chiếc xe việt dã bon bon chạy theo.
Bùi Yên mặc trang phục cưỡi ngựa, mũ nhung, khăn quàng cổ che khuất gương mặt nhỏ xinh, để lộ đôi con ngươi đen bóng to tròn, cô và Lâm Linh ngồi băng ghế phía sau.
Ngoài xe thường truyền đến vài tiếng súng "Phanh phanh phanh", nổ vang ầm trời tại vùng quê yên tĩnh.
Mặt thiếu nữ tràn ngập hưng phấn, thỉnh thoảng cô bé phất cờ hò reo.
Nhưng Bùi Yên thì ngược lại, cô lười nhác dựa vào đệm xe, nghe thấy tiếng người đàn ông mới mở mắt, một bóng đen ngồi trên lưng ngựa phía xa xa, động tác thoăn thoắt chuyên nghiệp.
Sau đó, cô vùi đầu tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Thật không còn cách nào mà, tối hôm qua người đàn ông làm rất lâu, cô phải ứng phó hai người cùng lúc, bên này anh ôm cô đâm thọc, xoa nắn cô thành búp bê vải.
Bên kia, Lâm Linh giống hệt bảo bảo tò mò, hỏi tới hỏi lui.
....Trời ạ...!Kết quả cô ngủ say rồi, anh vẫn bắn ra như thường.
Tuy nhiên, thể lực nam nữ cách xa nhau một trời một vực, trong khi đóa hoa nhỏ này đang dần héo úa, thì người đàn ông khỏe mạnh lại sinh long đoạt hổ đi cưỡi ngựa.
Chẳng lẽ do anh động? Để tích cóp năng lượng sao...!
Bùi Yên ngủ gật như gà con mổ thóc, cô nhóc có cảm giác kỳ quái, cửa xe mở ra, gió lạnh gào thét ùa vào bên trong.
"Đi nào." Cô gái nhỏ ngước mắt trông thấy người đàn ông cưỡi ngựa, anh dịu dàng nhìn cô, bàn tay to duỗi về phía cô.
Cô hoảng hốt, vừa mới tỉnh dậy đã gặp Lâm Dịch Phong mặc trang phục nghiêm chỉnh, anh ngồi trên lưng ngựa mang theo sự mới mẻ.
Vai rộng eo gầy, người đàn ông càng giống một vị vương tử cao quý, mỗi lần anh giơ tay nhấc chân đều toát lên khí thế ngút trời không ai sánh bằng.
Qua một cái chớp mắt, cô gái nhỏ hoàn hồn lập tức cự tuyệt: "Không cần đâu!"
Mơ tưởng đi ra ngoài với cô sao...!Nói xong đóng cửa xe lại...!
Lâm Dịch Phong khẽ cười, anh xuống ngựa bế cô nhóc hờn dỗi lên.
Cô gái nhỏ này, phải tự mình chủ động cô mới nhớ tới anh.
Vì vậy, Bùi Yên bắt đầu hành trình cưỡi ngựa, lúc đầu còn tỏ ra bất mãn, đi được nửa vòng dần trở nên vui vẻ phấn khởi, khung cảnh đẹp quá đi, có thể ngắm mảnh đất tuyết trắng xóa mênh mông.
Hơn nữa, sau lưng cô có đệm nằm miễn phí, vô cùng thoải mái, cô gái nhỏ dựa vào lồng ngực người đàn ông, tìm vị trí thỏa đáng nhất hưởng thụ, anh ôm eo cô, giữ chặt bảo bối không bị ngã.
Ánh nắng ấm áp rọi xuống khuôn mặt cùng với cái ôm nóng bỏng phía sau, Bùi Yên vừa thưởng thức mây trời vừa lười biếng híp mắt.
Một tay Lâm Dịch Phong cầm thương, người đàn ông từng đi bộ đội mấy năm, tuy không bách phát bách trúng nhưng anh vẫn nắm vững kỹ năng săn bắn.
Cô gái nhỏ ngủ một hồi trước khi anh hành động, tiếng "Bang bang" ồn ào làm cô sắp ngã xuống.
Người đàn ông dở khóc dở cười, bàn tay to giấu cây thương ra phía sau, kết thúc hoạt động yêu thích tại đây, chỉ ôm cô nhóc an tĩnh ngắm bầu trời rộng lớn.
Tốc độ chậm lại, chú ngựa nhàn nhã đi dạo