Cuối cùng Lý Thư Ý vẫn không dọn đến chỗ của Bạch Kính, Bạch Kính đề nghị y về công ty, y cũng từ chối.
Không phải là y không muốn toàn tâm toàn ý yêu Bạch Kính, chỉ là y cảm thấy hai người đàn ông trưởng thành ở bên nhau, vẫn là mỗi người nên có cuộc sống tự lập cùng vòng quan hệ của riêng mình, nếu không sau này muốn chia tay, lại phải đem da thịt gân cốt gân cốt có liên quan đến nhau xé rách, mệt đến hoảng.
Trước kia lúc y còn ở Kim Hải, cũng có quen biết khá thân thiết với một vài người, không tính là bằng hữu, họ chỉ là những người có thể chịu được cái tính tình lạnh nhạt của y, mọi người đều công khai đặt lợi ích lên hàng đầu, tới lui rành mạch, không làm ra vẻ, cũng không phải là đối tác trên bàn nhậu.
Những người này không thuộc tầng lớp thượng lưu, sau lưng cũng không có thế lực của gia tộc chống đỡ, tất cả đều an phận mở cho mình một công ty nhỏ, chỉ muốn dùng nó làm kế sinh nhai, kiếm chút đỉnh tiền sống một cuộc sống bình thường.
Lần này Lý Thư Ý trở về, không muốn lại tiếp tục xen vào việc kinh doanh của Bạch Kính và những người khác, cũng không muốn tiếp tục vì ai kia mà bán mạng làm việc nữa. Bác sĩ muốn y tĩnh dưỡng thêm mấy năm, y cũng không thể thực sự ăn không ngồi rồi, liên hệ với vài người trong số đó, nhờ người ta giật dây bắc cầu, định tìm chút chuyện để làm.
Bọn họ nhận được điện thoại của y, kinh ngạc đến độ không nói nên lời, y đã mất tích lâu như vậy, có vài người trong số đó còn cho rằng y đã chết. Nghe nói y muốn tìm việc làm, lại càng dở khóc dở cười, nếu không phải vì Lý Thư Ý không muốn mối quan hệ đi xa hơn, không muốn nhận tiếp đãi của bọn họ, để công việc sau này không cần vướng mắc nhân tình, có lẽ bọn họ đã đánh nhau tập thể, làm một cuộc tranh giành Lý Thư Ý.
Cho nên mấy ngày này Lý Thư Ý rất bận, ít khi thấy người.
Bạch Kính ở bên kia thì sao, tới cuối năm công việc cũng nhiều, còn có các loại sự kiện khác nhau mà hắn cần phải tham dự, Lý Thư Ý đến thăm bọn trẻ cũng đã là đêm muộn, trong lúc nhất thời cơ hội gặp mặt của hai người cũng đã ít đi rất nhiều.
Đến ngày giao thừa, cuối cùng Bạch Kính cũng được rảnh rỗi, sáng sớm hắn đã đến đón Lý Thư Ý, muốn đưa y đến thăm Tạ Nguyên.
Tạ Nguyên là con rễ thứ hai của Bạch Vĩ Phương, làm việc ở nước ngoài đã lâu, sự nghiệp ngày càng tiến xa, nhưng người lại càng ngày càng khiêm tốn, ở bên ngoài gần như không có chút giao thoa nào với Bạch Kính, rất khó để gặp được một lần.
Lần này ông ấy trở về tạm gác lại lịch trình bận rộn của mình, để cho Bạch Kính cùng Lý Thư Ý đến nhà dùng một bữa cơm.
Bạch Vĩ Phương có rất đông con nối dõi, với sáu người con gái, phần lớn họ đều không thích Lý Thư Ý, đặc biệt là con dâu cả Chu Cầm. Không cần biết trước kia Lý Thư Ý làm cái gì, bà ta đều có thể thêm mắm dặm muối, bịa ra mấy câu, hình dung Lý Thư Ý như một đại ma đầu đến cả người già phụ nữ và trẻ em y cũng không tha.
Nhưng cũng không thèm nghĩ đến nếu không phải trước đây đại ma đầu này vì họ mà bán mạng, có thể người của Bạch gia bây giờ vẫn còn bị Tần gia đè đầu cưỡi cổ. Cũng chỉ có mỗi dượng hai của hắn Tạ Nguyên, người này tâm tư thâm trầm từng bước thăng quan tiến chức chịu vì Lý Thư Ý mà nói đỡ mấy câu. Cho nên lần này trưởng bối đã trở lại, Lý Thư Ý cảm thấy bản thân nên đi thăm hỏi một chút thì tốt hơn.
Lúc lên xe của Bạch Kính, hai người nói chuyện phiếm với nhau, nói một hồi, trong giọng của Bạch Kính lại lộ ra chút bất mãn. Lý Thư Ý cũng không nổi giận, y biết gần đây mình quả thực có hơi lạnh nhạt với Bạch Kính, có đôi khi Bạch Kính muốn tới đón y, y cũng không cho, ăn cơm với người ta cũng chưa ăn được một bữa cho ra hồn. Nhưng y thật sự chỉ nghĩ đem chuyện công việc an bài trước, cảm thấy giữa hai người bọn họ cũng không cần quá vội vàng để ở chung với nhau.
Bạch Kính nghe xong lời giải thích của Lý Thư Ý, khóe miệng nở một nụ cười chua xót. Thầm nghĩ nếu theo thứ tự mà trong lòng Lý Thư Ý đã sắp xếp, đoán chừng sẽ không có vị trí cho Bạch Kính hắn. Lại nắm tay của Lý Thư Ý, thấp giọng nói: "Đêm nay về nhà ăn cơm đi."
Ngày cuối cùng của năm, sau 0 giờ năm mới sẽ bắt đầu, ngày đặc biệt như thế này nên dành cho người quan trọng nhất.
Lý Thư Ý cũng đồng ý rồi, lúc nói chuyện nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Bạch Kính, tầm mắt nhanh chóng lướt qua.
Sau khi bọn họ trở về Kim Hải, người này liền tự mình đeo nhẫn lên, Lý Thư Ý cũng không thể giống như trước kia, bắt người ta tháo nhẫn xuống ném đi. Dù sao thì y cũng không có ý định đeo nó lên, đành phải giả vờ như không nhìn thấy. Nói là nói như vậy, nhưng y cũng biết rõ tự mình đa tình là cảm giác như thế nào, nên trong lòng vẫn có chút bực bội.
Tới chỗ của Tạ Nguyên, trong nhà chỉ có hai người là ông ấy và vợ, ngay cả người giúp việc cũng không có.
Bạch Kính thấy người nọ, liền gọi Dượng, Lý Thư Ý ở bên cạnh, nghiêm túc đường hoàng gọi một tiếng Chú Tạ.
Tạ Nguyên 57 tuổi, mang mắt kính, nhìn rất là nho nhã hiền hòa, cũng không có chút khí chất của người làm quan, càng không ra vẻ trưởng bối, ông cười vui tươi hớn hở đón người vào trong phòng khách.
Hai vợ chồng họ ở trong một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách diện tích chưa đến 100 mét vuông, Bạch Dung ăn mặc cũng hết sức giản dị, trên người không có đeo chút vàng bạc nào. Đón bọn họ vào nhà liền căn dặn Lão Tạ, pha trà cho tụi nó đi, sau đó vội vàng xuống bếp xem nồi canh đang hầm dở.
Tạ Nguyên quan sát Lý Thư Ý một lượt từ trên xuống dưới, thấy tinh thần và khí sắc của y đều không tồi, trên người còn có thêm loại khí chất trầm tĩnh mà trước đây y không có, lại nghĩ đây là người đã trải qua hai lần sinh tử, vỗ vỗ vào vai y than một câu: "Thật không dễ dàng."
Trong nhà của ông ấy ngay cả một bộ ấm trà cũng không có. Lá trà cũng là một lon Mao Tiêm được mua với giá đặc biệt ở trên mạng, lúc pha trà cũng trần tục đến mức không còn gì để nói--- cho lá trà vào, đổ thêm nước nóng thế là xong.
Bạch Kính cùng Lý Thư Ý đứng dậy nhận trà, Tạ Nguyên ngồi xuống chỗ đối diện với hai người bọn họ, cười đến nheo mắt lại: "Ở chỗ của tôi cũng không có gì để tiếp đãi các cậu. Mà các cậu bình thường cũng đâu thiếu đồ tốt để dùng, hôm nay đừng để ý đến chuyện này đi."
Vị trí này của ông ấy, xung quanh có bao nhiêu ánh mắt vô hình đang nhìn chằm chằm vào, ông ấy cũng không cho phép bản thân mình để lộ một chút sở thích cá nhân. Chỉ cần bọn họ có hứng thú với thứ gì đó hỏi nhiều thêm vài câu, liền có vô số người tìm mọi cách đến cửa để lấy lòng. Có không ít bằng hữu của ông ấy, lúc đầu chỉ là nhận một lon trà, một chai rượu, một bao thuốc. Sau đó là một cái thẻ ngân hàng, một căn biệt thự, một nữ nhân. Cuối cùng thì sao, chính là bước vào cái nơi bao cơm ngày ba bữa còn định kỳ tham dự hoạt động lao động của địa phương.
Lý Thư Ý nâng chung trà lên uống một ngụm, nhấp nhẹ môi dưới, không có chút biểu tình nào mà nói: "Con không hiểu trà, so với việc uống những thứ trân phẩm trên trời đó cũng không có gì khác biệt."
Tạ Nguyên nghe xong vỗ đùi cười ha hả, nói với Bạch Kính: "Hôm qua dượng và cô của đã đến chỗ ba của con, dì Triệu của con cố ý đem tới một loại trà quý, nói ngày thường bọn họ cũng không nỡ dùng, ở bên ngoài ngay cả muốn mua cũng không mua được. Sau khi cô của con uống trà, bà ấy đã nói với dượng một câu như vậy."
Ông ấy cười, động tĩnh quá lớn, khiến cho Bạch Dung ở trong bếp cũng cất cao giọng đáp lại bằng một câu hờn dỗi: "Anh nói giống như anh hiểu lắm ấy."
Tạ Nguyên sờ sờ mũi ho nhẹ một tiếng, ngược lại nhìn về phía Bạch Kính, nghiêm mặt nói: "Chuyện nhà con, vốn dĩ dượng cũng không tiện nhiều lời, nhưng ba của con đã lớn tuổi, con nên ở cạnh ông ấy nhiều hơn. Nếu Bạch Hằng đã chịu an phận, cũng không cần quá mức hà khắc với nó nữa, cuối cùng thì hai đứa vẫn là anh em máu mủ, đừng rơi vào kết cục như miệng lưỡi người đời."
Bạch Kính gật đầu dạ một tiếng. Lý Thư Ý ở bên cạnh lắng nghe, thầm nghĩ những lời này thật là vô cùng cẩn mật không có chút sơ hở, so sánh với hành động và lời nói thường ngày của mình, giống như một đứa trẻ tính tình bồng bột, tốt hơn hết vẫn là nên học hỏi theo cách ăn nói và làm việc của Tạ Nguyên.
Nghe được câu trả lời của Bạch Kính, lúc này Tạ Nguyên mới chuyển đề tài, hỏi hắn về chuyện ở công ty, nhắc nhở hắn thương trường người lừa ta gạt trong nháy mắt, làm việc ngàn vạn lần phải suy xét nhiều hơn, không thể nóng vội, càng không được lấy nhỏ mà bỏ lớn.
Lý Thư Ý cũng không xen mồm vào, đi rửa tay, muốn tìm Bạch Dung lấy một dĩa đựng trái cây, lấy nho trên bàn trà lột vỏ sạch sẽ, đến lúc Bạch Dung từ trong phòng bếp đi ra, lại đem dĩa đựng trái cây đưa đến trước mặt bà ấy nói: "Dì Bạch vất vả rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
Phụ nữ ấy mà, bất luận họ có bao nhiêu tuổi, đều rất thích được săn sóc quan tâm. Bạch Dung trên miệng oán trách, lại mắng chồng mình không bằng một tiểu bối, nhưng các nếp nhăn trên khóe mắt đều đang mỉm cười.
Trước kia Tạ Nguyên có chút tán thưởng đối với Lý Thư Ý, hiện tại ở một bên mà nhìn, không nhịn được âm thầm thở dài, thầm nghĩ Lý Thư Ý là loại người tâm tư tỉ mỉ tinh tế, chỉ cần tính tình hơi mềm mỏng hơn, thể hiện ra chút yếu thế và khéo léo, Bạch Kính không sớm thì muộn cũng sẽ thua trong tay y.
Lý Thư Ý cũng không phải cố tình lấy lòng. Chỉ là mấy người đàn ông ở bên ngoài uống trà nói chuyện phiếm, Bạch Dung ở trong bếp một mình bận rộn tới lui, y không cảm thấy đây là chuyện thường tình gì cả, cũng không cảm thấy là đàn ông thì nên hưởng thụ sự hầu hạ