Cận Ngôn nấp ở sau lưng ghế sô-pha, chỉ thò ra nửa cái đầu, nhân lúc Lý Niệm không chú ý liền kêu gâu gâu hai tiếng, lại lập tức nằm sấp xuống.
Bảo mẫu dở khóc dở cười, hạ thấp giọng nói khẽ: "Tiểu Cận tiên sinh, cậu cứ quỳ như vậy sẽ khó chịu đó, để tôi cho người đi lấy cái nệm nha."
Cậu nhìn bảo mẫu rồi lắc lắc đầu, không dám phát ra một chút tiếng động, sợ người ta làm cậu lộ vị trí.
Lý Niệm không biết cái ông anh lúc nãy mới vừa chơi cùng mình sao bỗng dưng không thấy tăm hơi đâu nữa, nhưng bé con lại nghe được tiếng kêu của một chú chó nhỏ, quay đầu nhìn ngó khắp nơi, vẫn không tìm được thứ gì, sốt ruột nắm lấy tay Bạch Ý, nói với anh trai mình là có gâu gâu.
Khi Lý Thư Ý đi xuống lầu, đúng lúc Bạch Ý dẫn theo Lý Niệm tìm được Cận Ngôn, bé con cười rồi bổ nhào lên người của Cận Ngôn, Cận Ngôn đưa tay đón được bé con, sau đó véo véo khối thịt núng nính trên má của bé.
Lý Thư Ý vẫn bước đi thong thả, từ trên cao nhìn xuống đánh giá Cận Ngôn: "Bò thêm vài vòng nữa đi, lau sàn nhà cho khô thêm một chút."
Cận Ngôn ngượng ngùng gãi gãi đầu, ôm Lý Niệm đứng dậy.
Bạch Ý ở bên cạnh nắm lấy ống quần của Lý Thư Ý, ngửa đầu kêu ba ba.
Lý Thư Ý khom lưng bế nhóc con lên, hỏi bảo mẫu trưa nay hai đứa nhỏ ăn cái gì, giáo viên mầm non của Bạch Ý hôm nay tới lúc mấy giờ. Bảo mẫu trả lời từng câu một, Lý Thư Ý lại nhìn về phía Bạch Ý, hỏi nhóc con hôm nay giáo viên đã dạy những gì.
Năm sau Bạch Ý sẽ vào mẫu giáo, cô giáo đến để làm một bài kiểm tra nho nhỏ, bảo là năng lực học tập và khả năng ghi nhớ của nhóc con vô cùng xuất chúng, chỉ là không thích giao tiếp với người khác, muốn bọn họ chú ý dẫn dắt nhóc con nói chuyện nhiều hơn.
Bạch Ý trả lời xong câu hỏi thì đúng lúc Hứa quản gia tới mời Lý Thư Ý đi dùng cơm. Y để bảo mẫu dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, tóm lấy Cận Ngôn bắt cậu theo ăn cơm với mình.
Cận Ngôn phản đối vì vừa rồi cậu đã ăn rất nhiều điểm tâm, không tình nguyện đi đến bên cạnh bàn, vừa nhìn thấy thức ăn trên bàn nào là tôm luộc, đậu hũ hải sâm, sườn heo hấp,... Không có món mà cậu không thích. Ngửi thấy mùi đồ ăn, cậu không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng, sau khi ngồi xuống liền cầm đũa nói: "Vậy được rồi, chú Lý chú cũng thật là, lớn như vậy...."
Thấy Lý Thư Ý liếc xéo mình một cái, mặt mũi lập tức đứng đắn nói: "Còn làm con nghĩ chú muốn con bồi chú ăn cơm!"
Cậu theo Lý Thư Ý nhiều năm, công phu nịnh nọt đã luyện đến đắc đạo rồi, lời nói xoay chuyển vô cùng tự nhiên, ngay cả một khoảng ngắt hơi trong đó cũng không có.
Lý Thư Ý bị cậu chọc giận đến nỗi bật cười, lại đem đồ ăn đẩy về phía của cậu thêm một chút, cùng cậu nói chuyện phiếm.
Ít phút sau Tả Minh Viễn cũng tới trong tay còn cầm xấp văn kiện, đi thẳng vào phòng làm việc của Bạch Kính.
Lúc đi ngang qua phòng ăn anh có hơi kinh ngạc không biết tại sao giờ này Lý Thư Ý mới ăn cơm, Lý Thư Ý nhấp một ngụm canh, nhàn nhạt đáp: "Anh đi hỏi cái người đang ở trong phòng làm việc ấy, người đó biết rõ nhất."
Lời này vừa dứt đã khiến cho Cận Ngôn đang gặm sườn heo ở bên cạnh bị nghẹn, nghẹn đến mức cả cổ cũng đỏ, quay đầu nhìn Tả Minh Viễn bằng một ánh mắt vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng.
Tả Minh Viễn ngay lập tức hiểu ra, biểu tình trên mặt kiểu thói đời ngày sau, rồi giống như bị quỷ đuổi nhanh chân bước khỏi nhà ăn.
Lúc Phó Oánh mang cặp song sinh tới chơi, Lý Thư Ý vừa mới dùng cơm nước xong.
Hai bạn nhỏ vừa nhìn thấy y liền chạy tới, hai đứa nắm hai bên tay của Lý Thư Ý, tranh nhau nói trước mặt y. Một đứa thì muốn đem Lý Niệm tới nhà của mình chơi, đứa còn lại hỏi y hôm nay mình mặc váy có đẹp không kẹp tóc có xinh không, ồn ào cãi cọ hết một lúc.
Lý Thư Ý không biết mình nên trả lời ai trước, Phó Oánh xách hai nhóc con lên: "Đi tìm các em chơi đi, không được làm loạn với cha nuôi của các con."
Cận Ngôn ở bên cạnh xung phong nhận việc dẫn bọn trẻ đến phòng thiếu nhi.
"Ngụy Trạch đâu?" Lý Thư Ý hỏi.
"Hôm nay anh ấy có ca phẫu thuật, đoán chừng buổi tối mới có thể đến được." Phó Oánh ngồi xuống sô-pha, nhìn hết một lượt vẫn không nhìn thấy Bạch Kính, khó hiểu nói: "Ông nhà anh đâu rồi?"
"Ở thư phòng."
Y đón tiếp một cách hết sức bình thường, không còn thái độ "Tôn trọng nhau như khách" như trước kia nữa. Phó Oánh không nhịn được mà thở dài, tràn ngập tiếc nuối nói: "Có phải sau này em sẽ không còn lý do để ngắm trai đẹp nữa không vậy?"
"Em cũng không sợ Ngụy Trạch ghen?"
Phó Oánh nhìn y chớp chớp mắt nói: "Anh không cảm thấy nhìn bác sĩ Ngụy ghen cũng rất thú vị sao?"
Lúc này Lý Thư Ý mới hiểu được, vị này bên ngoài là muốn mượn danh của y để đi tìm trai đẹp, nhưng thật ra là bày trò để trêu ghẹo ông xã của cô, y không khỏi lắc đầu mà cười.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, trong phòng trẻ em truyền đến một trận ồn ào, Ngụy Chi Tinh vội vàng chạy ra, nắm lấy Phó Oánh nói: "Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi, Ngụy Kỉ Thần khóc rồi!"
"Anh con lại làm gì?"
"Anh ấy đem bảo bảo như vậy... Như vậy nè...." Chi Tinh bé nhỏ có chút sốt ruột, không biết nên giải thích hành động như vậy bằng cách nào. Nhớ lại hiện trường, bé đưa tay ôm mặt mình, thịt trên mặt cũng dồn về một chỗ, miệng chu chu lên.
"Sau đó em trai muốn đẩy anh ấy ra, ảnh liền té ngã."
Hai anh em song sinh này đều gọi Bạch Ý là em trai, còn Lý Niệm thì gọi là bảo bảo. Lý Thư Ý nghe xong thì hiểu rõ ngọn nguồn, muốn đứng dậy đi qua đó, Phó Oánh ngăn y lại: "Anh không cần phải để ý, Ngụy Chi Thần vẫn luôn là sấm to mưa nhỏ, gào vài tiếng thì không có việc gì ấy mà."
"Để anh đi xem, Bạch Ý đánh nhau với nó cũng không phải lần một lần hai."
Phó Oánh là người hiểu rõ tính tình của con trai mình nhất cô không khỏi trợn trắng mắt: "Nếu nó không đi chọc Lý Niệm, Bạch Ý còn lâu mới liếc mắt nhìn nó một cái."
Lý Thư Ý nghe xong thì cảm thấy buồn cười, nhưng tóm lại đánh nhau vẫn là không đúng, thói quen không tốt này của Bạch Ý cũng đến lúc phải quản rồi, y liền đi theo Ngụy Chi Tinh đến phòng trẻ em.
Trong thư phòng, ba người đã bàn xong chuyện chính, đột nhiên Tả Minh Viễn hỏi Bạch Kính: "Cậu không khuyên cậu ấy về lại công ty?"
Lý Thư Ý đã dành hết mười mấy năm tâm huyết cho sản nghiệp của Bạch thị, chưa kể những dự án y đã làm trước đó, đến nay hệ thống đầu tư nội bộ và cơ chế rà soát thị trường vẫn là do y đi tiên phong, khiến cho những người sau đỡ phải đi đường vòng hơn. Nếu muốn y có thể tự mình đứng ra kinh doanh rồi làm chủ, nhưng y lại không có suy nghĩ này, một khi đã như vậy còn không bằng trở về.
Những lời này của Tả Minh Viễn nghe thì có vẻ khá hay ho nhưng chúng quá thực dụng. Cũng không trách anh được, anh đứng ở cái vị trí này đương nhiên suy nghĩ chính là vì lợi ích lớn nhất, xem ra trong lòng anh, Lý Thư Ý cần gì phải bán mạng cho người khác khiến cho nước phù sa chảy ra ruộng ngoài.
"Em ấy muốn ở đâu, muốn làm gì, đều theo nguyện ý của em ấy là được." Sắc mặt Bạch Kính hơi lạnh đi, "Anh cũng đừng ở trước mặt em ấy nhắc đến những chuyện này."
Trong lòng Tả Minh Viễn lộp bộp một tiếng, sờ sờ mũi: "Là tôi lắm miệng."
"Thật ra là chú Lý không muốn cho cậu phải khó xử đó." Bạch Hạo ở bên cạnh đang sửa sang lại tài liệu đột nhiên ngẩng đầu nói xen vào một câu.
Hắn cũng không giải thích nhiều, nhưng trong lòng những người ở đây đều hiểu rõ.
Thời gian Lý Thư Ý rời đi cũng không tính là ngắn, nói thẳng ra thì rất nhiều quan hệ lợi ích đã bị chia lại, nếu y trở về cầm quyền nhất định sẽ có người mất quyền, sóng gió là điều khó tránh khỏi.
Việc này đối với Bạch Kính và cả công ty đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Bạch Hằng lúc trước bị y mắng đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, chẳng lẽ đến lượt y, lại có thể xem như đó là nhà muốn tới thì tới muốn đi thì đi?
Tuy rằng việc này cũng không phải là vấn đề khó khăn đến mức không có cách để giải quyết, nhưng cho dù là vấn đề lớn hay nhỏ, tóm lại vẫn phải tốn tâm tư vào đó. Y chính là không muốn Bạch Kính phải hao phí phần tâm tư này, cũng không muốn chọc cho bản thân thêm phiền phức, tự đem thiêu chính mình.
Tả Minh Viễn âm thầm thở dài, cũng không biết một Lý Thư Ý lúc mới ra đời người đầy nhuệ khí không sợ trời không sợ đất mới tốt, hay là một Lý Thư Ý thấu hiểu nhân sinh biết cái nào được cái nào không, biết lo được lo mất mới tốt hơn đây.
Tới buổi tối chờ Ngụy Trạch đến, bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm vô cùng náo nhiệt.
Trước kia khi bọn họ tới đây, mọi người đều biết rõ là mình vào địa bàn của Bạch Kính, ai nấy đều khách khí, nói chuyện làm việc cũng có nhiều cố kỵ. Hiện tại chuyện lớn nhỏ gì Hứa quản gia đều trực tiếp báo lại cho Lý Thư Ý nghe, cho dù Bạch Kính có ở ngay bên cạnh y thì tất cả những sắp xếp bố trí đều là do y làm chủ. Mà Lý Thư Ý thì sao, y cũng không cự tuyệt, khi nói chuyện hay làm việc đều ít nhiều có chút tư thái chủ nhân của nơi này.
Cho nên Ngụy Trạch muốn ăn cái gì liền tùy tiện mở miệng, Phó Oánh đưa quà tới cũng có thể lập tức mang đến phòng khách, Cận Ngôn mang theo đám bạn của mình tới chơi cũng không nhát tay nhát chân, không cần phải giống như lúc trước sợ chạm vào nơi nào đó khiến nó hư hỏng rối loạn.
Giữa bữa cơm Lý Thư Ý còn nhận được cuộc gọi video của Tống Tiêu Tiêu.
Không biết cô đã chạy đến cái đảo quốc nào để nghỉ phép, nằm trên ban công căn phòng hướng ra biển, uống champagne hưởng thụ mát-xa, bên cạnh còn có người giơ điện thoại giúp cô tìm góc đẹp, một cái giá đỡ hàng thật giá thật vừa miễn phí lại vừa tận chức tận trách Thẩm Úy, thoạt nhìn thật là thỏa mãn vô cùng.
Cô ở trong video còn nói với Lý Thư Ý một nhà bốn người của y đều sẽ có quà, cảm ơn Lý Thư Ý trước đó đã giúp đỡ, lời cuối cùng còn nói: "Nhưng mà quà cho Bạch Kính chỉ là phần mang thêm thôi, nói anh ta không cần quá chờ mong nha, bye~"
Trước khi ngắt kết nối còn để lại một nụ hôn gió.
Bạch Kính ở bên cạnh đen mặt, Phó Oánh cười đến đau cả bụng. Bất giác lại nhớ tới lần trước bọn họ cũng ngồi cùng với nhau như thế này, nhưng lần đó là vì khuyên Lý Thư Ý làm phẫu thuật. Cho dù lúc đó người đối diện có đang cười, nhưng ánh mắt lại u ám, sống chết của mình cũng bất cần, còn có thể dùng câu Làm lễ truy điệu ra để trêu ghẹo chính mình, linh hồn giống như đã bay đến giữa không trung, chỉ miễn cưỡng bị những thứ nhỏ bé đó vướng bận lôi kéo lại.
Thời gian qua nhanh quá.
Chớp mắt một cái y đã trải qua một hồi sinh tử, lại trải qua rất nhiều lối quanh, cuối cùng vẫn là trở về trần thế, một lần nữa nếm mùi vị khói lửa của nhân gian.
Và trong số đó... Phó Oánh nhìn cái người vẫn luôn yên lặng gấp thức ăn cho Lý Thư Ý, chú ý từng cử động của người nọ, đột nhiên trong đầu lại hiện lên bóng dáng cô đơn của hắn... Suốt hơn một năm ấy, ngày qua ngày vẫn canh giữ ở phòng bệnh.
Nhất định là do bầu không khí quá tốt, cô mới có thể bất chợt sinh ra nhiều thổn thức và thương cảm như vậy. Phó Oánh âm thầm lắc đầu, nâng ly với những người trên bàn, cười nói: "Năm mới vui vẻ."
Dùng xong bữa tối, đến lúc mọi người sắp phải đi, Ngụy Chi Thần không biết từ chỗ nào tìm được một cái túi lớn như vậy, đặt nó dưới chân Lý Niệm vốn đang được bảo mẫu ôm, nói muốn giả vờ mang Lý Niệm về nhà. Nhóc con bị Phó Oánh tịch thu dụng cụ gây án, cả căn phòng đều vang vọng tiếng khóc tan biến giấc mộng của nhóc con.
Mãi cho đến khi Lý Thư Ý hứa mấy ngày nữa sẽ đưa Lý Niệm đến tìm nhóc chơi, nhóc mới chịu dừng lại, nức nở vô cùng đáng thương, lúc bị đưa lên xe còn duỗi tay về phía của Lý Niệm, tê tâm liệt phế mà gào: "Bảo bảo ~~"
Lý Niệm được dì Từ bọc trong một chiếc áo choàng nhỏ mềm mại, đi theo ra tiễn người. Trong miệng còn ngậm núm cao su, bàn tay nhỏ nắm chặt lại buông ra, cùng Ngụy Chi Thần nói Bái bai.
Sau khi tiễn mọi người rời đi, cũng cho hai đứa nhóc ngủ ngoan, Lý Thư Ý cùng Bạch Kính mới trở về phòng.
Y tắm trước, liền lên giường xem điện thoại, xem quá chuyên chú, đến cả Bạch Kính từ trong phòng tắm đi ra cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
"Xem cái gì đó?" Bạch Kính lên giường đến bên cạnh y hỏi.
Lý Thư Ý thuận thế dựa vào ngực Bạch Kính, đem điện thoại ném qua cho hắn, nhắm mắt lại không kiên nhẫn nói: "Anh chọn giúp em đi."
Bạch Kính cầm