Lý Thư Ý ở văn phòng cho đến 7 giờ tối. Đã hai ngày một đêm anh không hề nghỉ ngơi, cũng không ăn bất cứ thứ gì, cho đến khi đôi mắt không còn nhìn rõ từng con số trên bản báo cáo, anh mới ngừng công việc trong tay lại.
Khi tài xế lái xe đưa anh trở về, anh ở trên xe mới nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Rõ ràng không ngủ, nhưng mà lúc sau tài xế phải kêu mấy tiếng mới đánh thức anh dậy, quả thực thân thể đã mệt mỏi đến độ không còn chịu sự khống chế của đại não nữa.
Bác Ngô nhìn thấy anh bước vào vẻ mặt ông rất vui, ông vốn đã nghĩ rằng Lý Thư Ý sẽ không quay trở lại. Chỉ là nụ cười duy trì chưa được vài giây, đôi mày đã gắt gao nhíu lại.
Lý Thư Ý cũng không thèm cởi áo khoác, ấn cái dạ dày hơi đau đớn của mình từ từ ngồi xuống sô-pha, nói với bác Ngô: “Bác kêu người làm cho cháu ít cháo trắng, đừng cho thêm gì cả.”
Bác Ngô cho người đi làm, lại rót cho anh một ly nước ấm, Lý Thư Ý gật đầu: “Làm phiền rồi."
Bác Ngô cảm nhận được sự khách khí cùng xa cách của Lý Thư Ý trong lòng căng thẳng, ông biết toàn bộ sự tin tưởng và tín nhiệm vất vả xây dựng ngần ấy năm đã không còn. Nhưng ông có thể nói gì đây, hiện tại Lý Thư Ý như thế này, là bởi vì hoàn cảnh bây giờ không cho anh được cảm giác an toàn, anh chỉ có thể một lần nữa dựng lên bức tường thành vững chắc ngăn cách mình với bên ngoài.
Bác Ngô đi vào phòng bếp, Lý Thư Ý nhìn khắp nơi đánh giá một chút, Bạch Kính cùng Ninh Việt vẫn chưa về.
Anh nghĩ có thể là hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Anh ngồi trong căn phòng khách rộng rãi và sáng sủa, nơi nơi đều có thể nhìn thấy dấu vết sinh hoạt lúc trước của mình lưu lại, trước kia sẽ cảm thấy an tâm, hiện tại lại giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mỗi một phút mỗi một giây đều là đau khổ.
Rất nhanh bác Ngô đã bưng cháo trắng lên, lại hỏi anh có muốn dùng thêm chút món phụ nào không. Lý Thư Ý lắc đầu, dùng cánh tay không bị thương cầm lấy cây muỗng bắt đầu ăn cháo.
“Cẩn thận nóng.” Bác Ngô ở bên cạnh dặn dò.
Lúc này ngoài cửa có một người đi vào, trên tay cầm vài tờ giấy nói với bác Ngô: “Ngài nhìn xem, mọi thứ đều không có sai biệt lắm, còn vài kiện hàng lớn ngày mai sẽ được vận chuyển tới đây.”
Bác Ngô cực nhanh nhìn thoáng qua Lý Thư Ý, thấy anh không chú ý tới, liền hơi nghiêng người né qua Lý Thư Ý, thấp giọng nói với người kia: “Cậu ở bên ngoài chờ tôi.”
Người nọ có chút khó hiểu, nhưng cũng nghe theo nhanh chóng bước ra ngoài.
Chờ người nọ đi xa, Lý Thư Ý đột nhiên nói: “Bác không cần bận tâm tới cháu, chuyện đến bây giờ, cháu còn thứ gì không thể chấp nhận nữa.”
Bác Ngô thở dài không lên tiếng, Lý Thư Ý chỉ ăn được nữa chén cháo, liền buông chén đi lên lầu.
Đang đi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, bên kia là một vị lão hữu của anh: “Thư Ý, bên cạnh cậu thường có một thằng nhóc hay đi theo, tên là Cận Ngôn đúng không?”
Bước chân Lý Thư Ý dừng lại nói: “Đúng.”
“Hôm nay nó đến chỗ tôi ăn cơm, ăn xong thì náo loạn một phen, đánh nhị thiếu gia của Khổng thị. Tôi vừa được nghe cấp dưới báo lại mới biết, cho nên gọi nói với cậu một tiếng.”
Lý Thư Ý cau mày, bên kia lại nói tiếp: “Chi tiết cụ thể thì tôi không rõ lắm, tốt nhất cậu nên tự mình hỏi đi.”
“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.”
Lý Thư Ý ngắt điện thoại, lập tức gọi vào số của Cận Ngôn, bên kia âm thanh thấp cực kì mà "a-lô" một tiếng, Lý Thư Ý chỉ nói duy nhất một câu: “9 giờ sáng mai đến văn phòng của tôi.”
Cận Ngôn không phải là người thích gây chuyện, tính cách cũng đặc biệt tốt, trong sinh hoạt bình thường cũng chưa từng phát cáu hay nổi nóng. Nhưng nếu cậu ra tay đánh người, tất nhiên là do đối phương trêu chọc cậu trước, hơn nữa mười phần thì có hết tám chín phần liên quan tới Bạch Hạo.
Nhưng Lý Thư Ý hiện tại thật sự đã quá mệt mỏi, không thể nào chơi trò giấu con dao đằng sau nụ cười với người khác, có chuyện đại sự gì, cũng chờ sáng mai xử lý.
Vốn tưởng rằng khi bản thân mệt mỏi cực hạn sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ, chính là khi Lý Thư Ý nằm ở trên giường, lại bị những kí ức mà anh đã điên cuồng dùng công việc để quên đi xuất hiện trong tâm trí..
Anh không dám uống thuốc ngủ, bởi vì đã từng dùng loại thuốc này trong khoảng thời gian rất dài, cho nên bác sĩ đã cảnh cáo không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ thì không được dùng. Lý Thư Ý chỉ có thể nhắm chặt mắt, không ngừng tự khai thông tư tưởng của chính mình, buộc bản thân phải suy nghĩ về điều gì đó để làm dịu cảm xúc hiện tại.
Thời gian từng phút trôi qua, ý thức của Lý Thư Ý rơi vào hỗn loạn. Anh nghe thấy một âm thanh mơ hồ, thậm chí anh không biết mình đang ngủ hay đang thức.
“Ý Ý...” Giọng nói kia càng ngày càng rõ ràng hơn, Lý Thư Ý nghe thấy có người gọi tên của anh.
“Con nhìn xem đây là quần áo mà ba ba mua cho con đó con có thích không?”
“Ây da anh à! Con trai lớn như thế rồi sao có thể mặc mấy màu lòe loẹt như vậy chứ!”
“Ờ ha... Nếu không thích thì thôi vậy, đem bỏ đi.”
Lý Thư Ý trong giấc mơ gấp đến độ muốn trả lời, nhưng không chờ anh mở miệng, giây tiếp theo đã có người ở bên tai anh khóc rống lên.
“Thư Ý à...”
“Thư Ý à con mau về đi.... Trong nhà xảy ra chuyện rồi con mau về đi....”
Âm thanh này dường như đã kí.ch thích thứ gì đó, Lý Thư Ý bắt đầu run rẩy, lông mày nhíu chặt lại, một lớp mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán anh, hơi thở rất nhanh và dồn dập.
Hình ảnh trước mắt trở thành một màu đỏ tươi, Giang Mạn Thanh nằm trên mặt đất hướng về phía anh và thét lên đầy dữ tợn: “Lý Thư