Lý Văn Trác và Giang Mạn Thanh quen biết nhau từ nhỏ.
Họ sống trong một khu nhà, kiểu nhà ống mà hai người không thể chen lọt qua một cái cầu thang, đó là khu dành cho những gia đình có hoàn cảnh cực kì khó khăn.
Cha của Lý Văn Trác mất sớm, mẹ thì thân mang bệnh nặng, dưới ông còn có một cô em gái nhỏ, ông đã bỏ học từ sớm, ra ngoài kiếm tiền để phụ giúp gia đình. Về phần Giang Mạn Thanh, sau khi mẹ bà ta qua đời cha bà ta đã lấy người phụ nữ khác, sau đó còn sinh ra một đứa con trai, từ đó ông ta liền không quan tâm tới Giang Mạn Thanh nữa.
Bà ta theo sống cùng bà ngoại, nhưng thân thể của bà ngoại không tốt, cuộc sống của hai người họ vô cùng túng quẫn.
Nhưng Giang Mạn Thanh khi lớn lên lại vô cùng xinh đẹp.
Ở một nơi rách nát dơ bẩn, khắp nơi đều tỏa ra mùi hôi hám, người nào người nấy ai cũng trông có phần lôi thôi nhếch nhác, nhưng gương mặt của Giang Mạn Thanh lại khiến cho người ta nhìn một lần sẽ không bao giờ quên được.
Vì vậy, từ nhỏ Giang Mạn Thanh đã được rất nhiều đàn ông theo đuổi, Lý Văn Trác cũng là một trong số những người đó.
Chỉ là Lý Văn Trác diện mạo quá bình thường, học cũng không cao, nhà lại còn nghèo như vậy, ông tự hiểu hoàn cảnh của mình, cũng không có ước mơ trèo cao với Giang Mạn Thanh.
Ông chỉ lặng lẽ chăm sóc cho hai người bọn họ, trong nhà có thứ gì cũng sẽ đưa qua cho bà ta một ít.
Giang Mạn Thanh từ trước tới nay luôn không để Lý Văn Trác vào trong mắt.
Quá nhiều người theo đuổi săn đón làm cho tánh tham hư vinh của bà ta không dừng lại được, bà ta cảm thấy mình cùng những người khác không hề giống nhau.
Bà ta muốn thoát khỏi cái căn nhà chật chội này, từng bước từng bước đi lên, bà ta muốn trở thành người của tầng lớp cao hơn, muốn thay đổi một cuộc sống khác hoàn toàn.
Trong mắt Giang Mạn Thanh, Lý Văn Trác giống như một con ruồi bọ không cùng đẳng cấp với mình, ngay cả nâng giày cho bà ta cũng không xứng.
Mang theo dã tâm to lớn như vậy, Giang Mạn Thanh liền bỏ học.
Bà ta cặp kè hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, qua mỗi người đàn ông như vậy bà ta sẽ tìm được một người cao cấp hơn. Sau đó, trong một bữa tiệc, Giang Mạn Thanh đã gặp được Tần Quang Chí, con trai thứ ba của Tần gia.
Ở thành phố Kim Hải thời bấy giờ, Tần gia như ánh mặt trời ban trưa, vượt qua Tần gia là điều không ai dám nghĩ tới. Đặc biệt Tần Quang Chí lớn lên còn đẹp trai hào hoa như vậy, ông ta trở thành người tình trong mộng của rất nhiều thiếu nữ lúc ấy.
Giang Mạn Thanh khi đó mười chín tuổi, phát triển rất hoàn hảo, các đường nét trên cơ thể cong lượn mềm mại, cử chỉ dịu dàng quyến rũ kết hợp cùng khuôn mặt xinh đẹp.
không hề ngoài ý muốn, Tần Quang Chí bị khiêu khích.
Giang Mạn Thanh cuối cùng cũng được như ý nguyện, bà ta được bước vào nơi mà bà ta hằng khao khát, sống một cuộc sống tiêu tiền như nước mà bà ta luôn mong muốn.
Đáng tiếc, lúc đó Giang Mạn Thanh vẫn còn quá trẻ, bà ta cho rằng mình có thể dễ dàng đem trái tim nam nhân ra mà đùa bỡn, nhưng đâu biết được mình mới là kẻ bị đàn ông xem là món đồ tiêu khiển.
Một năm sau, Tần Quang Chí muốn kết hôn. Cuộc hôn nhân này có liên quan đến lợi ích của cả gia tộc, cho nên ông ta không một chút do dự mà vứt bỏ Giang Mạn Thanh.
Giang Mạn Thanh làm sao mà cam tâm, huống chi trước đó bà ta đã từng hai lần phá thai vì Tần Quang Chí. Bà ta đeo bám mãi không buông, sau đó cha mẹ của Tần Quang Chí biết chuyện, Giang Mạn Thanh không những không lấy được chút lợi lộc nào, còn bị người ta đánh cho một trận thừa sống thiếu chết.
Lúc bà ta nằm ở bệnh viện không thể cử động nỗi, thì Tần Quang Chí và vị tiểu thư danh môn kia tiến hành hôn lễ xa hoa, được báo chí đưa tin rầm rộ. Về phần bà ngoại của Giang Mạn Thanh, sau khi nghe tin bà ta nhập viện lòng nóng như lửa đốt, trong lúc vội vàng đã trượt chân ngã từ trên cầu thang xuống, qua đời.
Hung tin theo nhau kéo tới, thời điểm Giang Mạn Thanh suy sụp nhất, Lý Văn Trác đã đưa bà ta về nhà, còn giúp bà ta lo chu toàn cho hậu sự của bà ngoại.
Chỉ là sau lưng Lý Văn Trác, ông bị miệng đời cười nhạo, họ nói loại người như Giang Mạn Thanh đã bị người ta chơi nát, vậy mà ông cũng cần, ông cũng không chê bẩn.
Lý Văn Trác không hề lên tiếng đáp lại, chỉ âm thầm chăm sóc cho Giang Mạn Thanh.
Khi đó Giang Mạn Thanh bị kích động cực độ, cả người có chút điên loạn, lại ngã từ trên cao xuống vũng bùn nhơ thêm lần nữa, bà ta làm sao chấp nhận được. Bà ta không ngừng đánh mắng Lý Văn Trác, cười nhạo ông là loài cóc ghẻ mà dám học đòi ăn thịt thiên nga, nhưng đợi đến khi bình tĩnh lại, bà ta mới phát hiện, bên cạnh bà ta, ngoại trừ con cóc ghẻ này, đã không còn ai cần bà ta nữa.
Những gã đàn ông ngày xưa sớm tối săn đón bà ta cũng không biết đã biến mất từ lúc nào.
Không biết là xuất phát từ tâm lý trả thù hay là muốn báo ơn, Giang Mạn Thanh đã chủ động đề nghị kết hôn với Lý Văn Trác.
Lý Văn Trác biết Giang Mạn Thanh không yêu ông, thậm chí còn chán ghét ông, nhưng mà bà ta là người ông đã yêu từ nhỏ, ông làm sao đành lòng cự tuyệt.
Hai người kết hôn, Giang Mạn Thanh lại không cho Lý Văn Trác ở cùng một phòng. Ngàn vạn lần không nghĩ tới, cái yêu cầu khó khăn như thế, Lý Văn Trác cũng đồng ý. Sau đó có một lần, Giang Mạn Thanh uống say đã kéo Lý Văn Trác lên giường, trong lúc đó, miệng bà ta vẫn không ngừng gọi tên Tần Quang Chí.
Cũng chính vào lúc đó, mới có Lý Thư Ý.
Kỳ thật lúc đấy Giang Mạn Thanh đã muốn phá thai, bà ta làm sao có thể sinh con cho một người như Lý Băn Trác, chỉ là bác sĩ đã khuyên bà ta nên giữ lại, nếu phá đi về sau vĩnh viễn bà ta cũng sẽ không có con được. Hơn nữa, Lý Văn Trác ở trước mặt bà ta quỳ gối van xin thật lâu, bà ta mới miễn cưỡng chấp nhận sinh ra Lý Thư Ý.
Nhưng mà Lý Thư Ý đối với bà ta lại là một sự sỉ nhục, một sự sỉ nhục thời thời khắc khắc đều nhắc nhở bà ta rằng, bà ta đã rơi xuống vũng bùn, mà vết nhơ này vĩnh viễn không bao giờ tẩy rửa đi được.
Sau khi Lý Thư Ý biết những việc này, có quãng thời gian rất dài y đã không muốn nói chuyện với Lý Văn Trác.
Mỗi khi nhìn thấy Lý Văn Trác y liền cảm thấy ông ấy thật yếu đuối và hèn nhát. Càng hận ông ấy vì sao lại để Giang Mạn Thanh sinh mình ra, khiến cho mình phải sống trong một gia đình khiếm khuyết, khiến cho mình có một người mẹ dơ bẩn như vậy.
Lý Thư Ý càng ngày càng đi vào ngõ cụt, y cảm thấy tất cả mọi người đều có lỗi với mình, đối với mọi người càng thêm thù hận, tâm tình càng thêm bất định.
Lúc ấy Lý Văn Trác ở bên ngoài nhận rất nhiều công trình, mỗi ngày đều ở công trường, thật sự rất vất vả, khó khăn lắm mới có thể về nhà một chuyến. Ông ấy đã lâu lắm không có gặp được Lý Thư Ý, còn cố tình tới cửa hàng mua cho y một đống quần áo. Nhưng mà áo khoác trên người ông đã bị thủng vài lỗ, ông ấy cũng không muốn thay một cái áo mới.