Lý Thư Ý cùng Triệu Huy lo hậu sự cho Lý Văn Trác và Lý Văn Anh.
Ngày hạ táng hôm đó, Lý Thư Ý đã ở trước mộ của bọn họ mà quỳ thật lâu, một câu cũng không nói.
Y không biết mình nên nói cái gì.
Nói y xin lỗi, nói y hối hận, những thứ này thực quá đơn giản. Thậm chí, y cảm thấy ngay cả quỳ gối trước mặt họ y cũng không có tư cách.
Triệu Huy gầy đi rất nhiều, tóc cũng bạc thêm không ít, kì thật ông cũng biết đem toàn bộ chuyện này đổ lên đầu Lý Thư Ý là quá mức tàn nhẫn, nhưng mà ông cũng không thể kiềm chế được bản thân mình.
Đặc biệt mỗi lần nghĩ đến, Lý Thư Ý là con ruột của Giang Mạn Thanh, trên người y còn chảy dòng máu của Giang Mạn Thanh, ông lại không có cách nào không chán ghét y.
Sau khi lo hậu sự xong xuôi, Triệu Huy đã rời khỏi thành phố Kim Hải mà đến Lâm Thành. Ông sợ ở chỗ này, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ tới cảnh Lý Văn Anh cùng con gái chết thảm, chính mình sẽ chết mất.
Lý Thư Ý cái gì cũng không nói, đem tất cả số tiền còn lại trong nhà đưa cho Triệu Huy. Triệu Huy không cần, y liền lén bỏ vào trong hành lý của ông ấy.
Sau khi Lý Thư Ý quay trở lại trường học, cũng không có tiếp xúc quá nhiều với Bạch Kính.
Lúc đó Bạch Vĩ Đường vẫn còn sống, nhưng thân thể đã không ổn lắm rồi, phần lớn thời gian đều dành để nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ông ấy đem một phần quyền hạn giao tới tay Bạch Kính, cho nên Bạch Kính vừa phải đi học, mặt khác còn phải xử lý việc ở công ty.
Lý Thư Ý đi theo bên người Bạch Kính, từ từ tiếp xúc với sản nghiệp của Bạch thị, làm công việc của một trợ lí. Sau khi hai người về nước chính thức vào công ty, y mới bắt đầu tự mình đảm nhận công việc.
Bởi vì thời thời khắc khắc đều theo dõi động thái của Tần gia, Lý Thư Ý không tránh khỏi việc biết tới chuyện của Giang Mạn Thanh.
Bà ta sống rất tốt.
Tuy rằng bị nuôi ở bên ngoài như một nhân tình, tuy rằng Tần Quang Chí còn nuôi thêm những tình nhân khác, nhưng mà Tần Quang Chí lại cho bà ta rất nhiều tài sản vật chất.
Bà ta mỗi ngày đều không cần làm, chỉ cần trang điểm ăn mặc đẹp đẽ và tiêu tiền là được.
Lý Thư Ý nhìn bức ảnh chụp của bà ta.
Giang Mạn Thanh đã 40 tuổi, trên mặt không có biểu hiện gì gọi là già, ngược lại còn khiến cho người ta có cảm giác thành thục từng trãi hơn, dáng người cũng chăm chút rất tốt, chẳng trách cho đến bây giờ Tần Quang Chí vẫn còn nguyện ý bao dưỡng bà ta.
Đây là ảnh chụp trong một bữa tiệc tối. Giang Mạn Thanh trang điểm tinh xảo, tóc búi sau đầu, vận một bộ lễ phục trễ vai, nói cười vô cùng thoải mái và phó.ng đãng, giống như đã quên mất trên đời này từng tồn tại một Lý Văn Trác cùng Lý Văn Anh, giống như cái chết của bọn họ không hề liên quan tới bà ta.
Khi đó trên người Lý Thư Ý đã mất đi dáng vẻ non nớt cùng kích động, đã sớm trở thành một nam nhân thân mặc tây trang chân mang giày gia trầm ổn, chững chạc, điềm đạm.
Y đã vấp ngã một lần, bởi vì vận khí tốt mới gặp được Bạch Kính, mới có thể một lần nữa mà đứng lên, y sẽ không để cho Tần Quang Chí có bất kì cơ hội nào để trở mình.
Cho nên dù hận đến trong lòng rớm máu, Lý Thư Ý cũng cắn chặt răng đem những thù hận đó cất vào trong, chuyện gì cũng không làm.
Chỉ là sau đó y điên cuồng mà lao vào công việc, bận đến độ cơm cũng không nhớ ăn, không yêu quý bản thân mình dù chỉ một chút.
Có lần trong một cuộc họp đến phiên y phát biểu, kết quả y vừa mới đứng lên, bởi vì hạ huyết áp mà té ngã trên mặt đất.
Xung quanh toàn là những tiếng hô hoán kinh động, Lý Thư Ý cũng không hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ là cảm thấy những âm thanh đó như từ trong nước truyền tới, xa tới độ mơ hồ y không nghe rõ nữa. Y muốn nói bản thân mình không sao, trong lúc cố gắng để lên tiếng, đột nhiên bị một người khác ôm lên.
Người nọ trong chớp mắt đã ở cạnh y rất gần, Lý Thư Ý cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
Trong lòng y căng thẳng, suy nghĩ rối loạn lên, nhưng trên người lại không có một chút sức lực.
Lý Thư Ý bị Bạch Kính ôm vào phòng nghỉ.
Bạch Kính đem người đặt lên giường sau đó liền đi ra ngoài, chờ đến lúc hắn quay về Lý Thư Ý đã ngồi dậy.
Bạch Kính không vui nói: “Cậu sao lại thế này?”
Ánh mắt của Lý Thư Ý còn mang theo chút kì quái, y nhắm mắt lắc lắc đầu, chờ hình ảnh trước mắt dần rõ lại mới đáp: “Chỉ là tuột huyết áp, giờ thì không sao rồi.”
Bạch Kính không nói lời nào, đem nước đưa tới. Lúc Lý Thư Ý nhận cái ly thì vô tình chạm vào tay của Bạch Kính, không biết tại sao ngón tay liền hơi run run lên một chút.
Y cầm chặt lấy ly nước, ánh mắt tránh né Bạch Kính, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tiếp tục cuộc họp thôi.”
Bạch Kính ngăn y lại: “Hôm nay tới đây thôi, cậu về nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt Lý Thư Ý vẫn nhìn đi chỗ khác, cứng cỏi đáp: “Tôi nói tôi không sao mà.”
“Lý Thư Ý.” Bạch Kính nhíu mày, “Đây là mệnh lệnh công việc.”
Lý Thư Ý có chút bực bội, quay đầu giằng co cùng Bạch Kính, kết quả vừa mới nhìn vào đôi mắt của Bạch Kính, những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Có chút hốt hoảng.
Ly nước trong tay thiếu chút nữa đã rơi trên mặt đất.
Lý Thư Ý đứng đơ người trong giây lát, sau đó xoay người, hất tay Bạch Kính bước đi ra ngoài.
Từ đó về sau Lý Thư Ý phát hiện bản thân mình có gì đó không đúng.
Không gặp Bạch Kính còn đỡ, nếu hai người ở cùng một không gian, y sẽ theo thói quen mà tìm kiếm bóng dáng của Bạch Kính. Có đôi khi y còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt đã dán lên người của Bạch Kính.
Từ nhỏ tới lớn Lý Thư Ý là người có khả năng khống chế cảm xúc cực mạnh, y quả thực rất chán ghét loại cảm giác không thể kiểm soát này, nhưng y cũng không nghĩ nhiều. Y mỗi ngày đều bận rộn, luôn phải nghĩ cách đạp đổ Tần gia, làm gì có thời gian để tâm đến những việc tầm thường như vậy.
. ngôn tình hài
Chỉ là tình cảm của con người, có lẽ đều bắt nguồn từ những quan tâm chăm sóc bình thường như thế, trong lúc vô tình không chú ý đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Có một ngày Lý Thư Ý tới giao tài liệu, y bắt gặp một người đàn ông đứng trước cửa văn phòng của Bạch Kính.
Người này nhìn có vẻ rất đẹp trai, trong tay còn cầm theo một hộp đựng thức ăn cao cấp, đang ở bên ngoài văn phòng nhỏ giọng mà cầu xin thư kí: “Tôi chỉ đi vào một chút, đem cái này cho anh ấy sau đó sẽ đi liền nha……”
Cô thư kí trẻ với khuôn mặt xinh đẹp lễ phép mỉm cười: “Thật ngại quá anh Thẩm, bây giờ Bạch tổng đang có việc, không tiện gặp anh.”
“Tôi thật sự chỉ đi vào một chút thôi mà….” Tên này vẫn dây dưa không thôi.