Buổi tối hôm đó Bạch Kính quay trở về nhà cũ của Bạch gia.
Thật ra cũng không phải vì Bạch Hằng đi mách lẻo, mà là vì ba của hắn Bạch Chính Nguyên dạo gần đây thân thể không tốt lắm, Hứa quản gia gọi điện thoại tới, mời hắn bất luận như thế nào cũng nên về nhà một chuyến.
Lúc hắn đến Hứa quản gia đã chờ sẵn ở cửa, một người luôn cẩn thận trầm ổn như ông lại có vẻ mặt lo âu, mày nhíu chặt. Chờ Bạch Kính xuống xe, việc đầu tiên ông làm là kể về bệnh tình của Bạch Chính Nguyên, sau đó lại nhìn quanh bốn phía, mới tiến lên nói nhỏ vào tai Bạch Kính mấy câu.
Bạch Kính nghe xong, trên môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, dặn chú Hứa yên tâm trong lòng hắn tự có cân nhắc. Chú Hứa gật gật đầu, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Lúc bọn họ vào cửa Triệu Chi Vận đang giúp Bạch Chính Nguyên uống thuốc, vừa khóc vừa kể, một hồi oán giận chuyện Bạch Hằng ở công ty bị khi dễ, một hồi lại nói con trai lớn của Bạch Chính Nguyên bất công không coi trọng mẹ con hai người họ. Bạch Chính Nguyên vốn đã chẳng phải cái người thông minh, bây giờ lớn tuổi lại càng thêm hồ đồ, không những không quát mắng, ngược lại còn đi dỗ dành Triệu Chi Vận.
Chú Hứa đi phía sau Bạch Kính nhẹ nhàng khụ một tiếng. Triệu Chi Vận nghe được âm thanh quay đầu lại, vừa thấy Bạch Kính đến, cả người bị chấn động, cái thìa nhỏ trong tay lạch cạch một tiếng rơi vào trong chén sứ, thuốc đều bị văng ra.
Trái ngược với một Triệu Chi Vận đang bối rối, Bạch Kính không một chút hoang mang mà cười chào hỏi: “Ba, dì Triệu.”
Triệu Chi Vận đứng lên, không dám đối diện với tầm mắt của hắn, khéo miệng cứng đơ mà kéo lên một nụ cười: “Bạch Kính về rồi, sao lại đến mà không nói trước một tiếng, vậy cũng tốt, chờ con đến mọi người cùng nhau ăn cơm.”
Bạch Kính ngồi đối diện với hai người bọn họ, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ: “Không làm phiền dì Triệu, tôi đã ăn qua rồi.” Hắn nhìn về phía Bạch Chính nguyên trước sau vẫn mặt lạnh, nói: “Con nghe nói gần đây thân thể ba không tốt, nên đã hẹn trước với Phó lão tiên sinh, mời ông ấy ngày mai đến đây xem.” Lão Phó là một vị trung y nổi danh cả nước, đã sớm về hưu, hiện tại ở thành phố Kim Hải không mấy người có thể mời được.
Bạch Chính Nguyên ừ một tiếng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Ông ta với đứa con trai này không thân thiết lắm, nhưng Bạch Kính lại tỏ thái độ lễ phép như vậy làm ông ta như tìm lại được uy nghiêm ủa người làm cha, nhưng mà lại nghĩ đến Bạch Hằng, sắc mặt ông ta lại lạnh lùng đi, chất vấn chuyện sáng nay ở công ty.
Bạch Kính cũng không gấp vội, hắn từ từ đem nguyên nhân hậu quả nói hết một lượt, nhân tiện đem chuyện của Bạch Hằng trước kia gây rắc rối cho công ty nói luôn.
Bạch Chính Nguyên trong lúc nhất thời cảm thấy như bị người ta tát thẳng vào trong mặt, giọng gấp gáp cắt lời Bạch Kính: “Cho dù nó có mắc sai lầm lớn như thế nào, cũng không tới phiên người ngoài đến dạy dỗ, tên Lý Thư Ý kia là cái thứ gì!”
Nụ cười trên mặt Bạch Kính nhạt dần: “Nếu không phải có cái thứ đó, một mảnh đất chôn cất tổ tiên để lại, bây giờ cũng không còn.”
“..... Mày!” Bạch Chính Nguyên đột nhiên đứng dậy, gương mặt bị chọc giận chuyển từ xanh sang trắng, chỉ vào Bạch Kính mà mắng một câu: “Nghịch tử!”
Sau đó lại xoay người đi lên lầu, không muốn nhìn hắn thêm một cái nào nữa.
Triệu Chi Vận cũng cuống quít muốn đứng lên đuổi theo, đột nhiên Bạch Kính gọi bà ta lại.
“Dì Triệu.”
Triệu Chi Vận run run mà lên tiếng, nụ cười trên mặt Bạch Kính vẫn không hề thay đổi, ánh mắt mắt lại khiến lòng người ớn lạnh: “Làm phiền dì Triệu chuyển lời của tôi đến Bạch Hằng, sau này có chuyện gì đến tìm tôi mà nói. Ba đã lớn tuổi, thân thể cũng không tốt, không cần đi quấy rầy ông ấy.”
Triệu Chi Vận gật gật đầu, mãi cho đến khi Bạch Kính đi rồi, thân thể cứng đờ của bà ta mới được thả lỏng. Kỳ thật bà ta sớm đã không nghĩ đến chuyện tranh giành, con mình sinh ra là người như thế nào bà ta hiểu rõ nhất, đó là mười tên như Bạch Hằng cũng không phải là đối thủ của Bạch Kính. Bà ta ở trước mặt Bạch Chính Nguyên khóc nháo, chỉ là muốn giúp cho Bạch Hằng có thêm nhiều của một chút, đáng tiếc Bạch Chính Nguyên lại tự đại ngoan cố, còn cho rằng mình có thể lay chuyển được Bạch Kính, muốn đem Bạch gia đoạt lại từ trong tay Bạch Kính.
Triệu Chi Vận nghĩ, đột nhiên từ trong xương cốt phát ra một trận sợ hãi, nếu có một ngày Bạch Kính ngay cả chút tình phụ tử cuối cùng này cũng không màng, bọn họ sẽ có kết cục như thế nào?
Bạch Kính thật vất vả mới trở về một chuyến, lại cùng Bạch Chính Nguyên nháo đến không vui mà về. Chờ tài xế mang xe lái ra khỏi nhà cũ, hắn ó chút bực bội nâng tay lên ấn ấn giữa mày, đến khi mở mắt ra, mọi thứ trong đó đều trở