Lúc bác Ngô trở vào, vừa vặn nghe được mấy câu sau cùng của Đường Tuyết, thế mới biết Lý Thư Ý đã thật sự rời đi. Lại nhớ tới mấy lời Lý Thư Ý dặn dò mình trước khi đi, trong lòng bác Ngô vô cùng khó chịu.
Đường Tuyết đã đi được một lúc, ông ấy mới phục hồi lại tinh thần, hỏi hắn muốn ăn gì, ông sẽ cho người đi chuẩn bị.
Bạch Kính không trả lời, chỉ đột nhiên hỏi một câu không có chút liên quan nào: "Sao lại đổi thảm rồi?"
Trước đó là tấm thảm lông do Lý Thư Ý mang từ nước ngoài về, đỏ là sắc màu chủ đạo, phía trên còn được dệt thêm các loại hoa văn khác nhau. Ở giữa có một ánh mặt trời, vây xung quanh là những đám mây. Đối với tấm thảm này Bạch Kính có ấn tượng rất sâu sắc, là bởi vì Lý Thư Ý lúc nào cũng sẽ đặt bàn trà thủy tinh ở chính giữa tấm thảm, để mấy vừng mây kia lộ ra ngoài. Những lúc không có việc gì làm y thường đem bàn trà ra đó, Bạch Kính còn cười y "nhàm chán".
Bây giờ tấm thảm ấy không còn nữa, thay vào đó là một tấm thảm trắng tinh dưới chân.
Bác Ngô không biết nên trả lời thế nào, nhưng ngẫm nghĩ Bạch Kính rồi cũng sẽ phát hiện nên thành thật nói: "Cậu Lý đem đi rồi."
Bạch Kính hình như đã nhận ra điều gì đó qua những lời này, ngẩng đầu nhìn lên chỗ cầu thang, bức tranh trên tường quả nhiên cũng không còn nữa.
Thật ra trước đây Bạch Kính cũng không quá thích bức tranh đó, bởi vì nó quá đỗi bình thường. Không phải từ tay của một họa sĩ nổi tiếng, cũng không có kỹ thuật vẽ cao siêu, nó chỉ là một bức tranh sơn dầu bình thường vẽ hai hàng cây phi lao vào cuối thu. Những chiếc lá cây ngô đồng vàng óng nằm đầy trên đất, còn có những chiếc lá rơi lả tả đang nhẹ nhàng phiêu du trong gió, toàn bộ bức tranh không có chút ảm đạm mà từ trong vẻ cô tịch ấy lại toát lên một cảm giác ấm áp trọn vẹn.
Lý Thư Ý có vẻ rất hài lòng với bức tranh này, thỉnh thoảng khi đọc sách hoặc là xử lý công việc quá mệt mỏi, y sẽ bưng ly cà phê đứng dưới bức tranh chiêm ngưỡng nó một lúc thật lâu. Có lần Bạch Kính quá tò mò, cùng đứng nhìn với y một hồi, nhưng vẫn không nhìn ra nó có gì đặc biệt. Hắn hỏi y vì sao lại mua bức tranh như vậy, y chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Bạch Kính một cái, sau đó ném ra ba chữ.
"Vì tôi thích."
Lúc ấy Bạch Kính vừa tức giận lại vừa buồn cười.
"Tranh cũng là cậu ấy mang đi?" Bạch Kính hỏi.
Ba năm nay đồ Lý Thư Ý mang về trang trí trong nhà không ít, bác Ngô cảm thấy cứ để hắn hỏi mãi một câu như vậy cũng không phải là cách, liền nói: "Những món đồ mà cậu Lý mua cậu ấy đã mang đi hết rồi."
"Phải không." Bạch Kính cúi đầu, không nhịn được mà nở một nụ cười.
Từ sau khi Tả Minh Viễn nhìn thấy xấp tài liệu đó anh vẫn không dám nói lời nào, nhưng mà lúc này nhìn thấy Bạch Kính cười, anh lại càng thêm sợ hãi, vội nói: "Tôi sẽ lập tức cho người đi tìm." Nói xong liền lấy di động định đi ra ngoài.
"Đừng tìm."
Tả Minh Viễn còn chưa kịp bước đi, đã bị lời nói của Bạch Kính làm cho chấn kinh tại chỗ. Tả Minh Viễn xoay người lại còn có chút hoài nghi có phải mình đã nghe lầm rồi không.
Bạch Kính thu hồi nụ cười trên mặt, nhàn nhạt nói: "Cậu ấy chuẩn bị những việc này đâu phải chỉ trong ngày một ngày hai, bây giờ mới đi tìm, muộn rồi."
"Nhưng mà...." Tả Minh Viễn vẫn còn chút do dự mà mở miệng.
"Hơn nữa, đi rồi thì thôi." Bạch Kính vừa nói chuyện, vừa chậm rãi tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của bàn tay trái xuống.
Chiếc nhẫn vẫn mang chưa lâu nên tháo ra rất dễ dàng.
Bạch Kính giơ tay lên, ném chiếc nhẫn vào cái gạt tàn thuốc trên bàn trà. Chiếc nhẫn màu bạc chạm vào mặt kính, phát ra âm thanh "leng keng" giòn tan.
"Tìm người ta về làm gì." Hắn nói xong câu này thì đi lên lầu không thèm nhìn Tả Minh Viễn thêm một cái.
Bác Ngô thấy Tả Minh Viễn vẫn còn đang sững sờ ở đó, ông khuyên nhủ: "Cậu Tả về nghỉ ngơi đi."
Tả Minh Viễn cau mày hỏi: "Lý Thư Ý... thật sự không tìm?" Rốt cuộc bác Ngô vẫn là người nhìn Bạch Kính từ nhỏ lớn lên, trong lòng anh rất phân vân, không kiềm chế được mà hỏi ý kiến của lão nhân gia này.
Bác Ngô nhìn chiếc nhẫn nằm lặng lẽ trong cái gạt tàn thuốc, thở dài một hơi, ông lắc đầu nói: "Hai người không có duyên phận, cũng không thích hợp. Đừng tìm."
Nếu là trước kia bác Ngô sẽ còn quan tâm tới Bạch Kính, nhưng mà hiện tại ông nói những lời này đều hoàn toàn vì Lý Thư Ý. Lý Thư Ý thật vất vả cuối cùng cũng hạ quyết tâm rời đi, tìm y trở về làm gì đây? Lại khiến cho y phải rơi vào cái vòng luẩn quẩn cầu không được mà bỏ không xong này sao? Hay là qua được thêm mấy ngày tháng an ổn, lại trơ mắt nhìn Bạch Kính đưa thêm một tình nhân nào đó về nhà chăm sóc?
Tội tình gì đâu.
Đối với y chỉ là sự tra tấn.
Tả Minh Viễn ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Tuy rằng anh vẫn cảm thấy vào thời khắc nghe tin Lý Thư Ý rời đi Bạch Kính không được vui, thậm chí còn có chút sốt ruột mất kiểm soát, nhưng hai người quả thật là không thích hợp. Anh cũng không cần lo lắng nữa, cứ theo lời Bạch Kính nói mà làm thôi.
Tả Minh Viễn cúi người, nhặt phần tài liệu đã bị Bạch Kính vò cho nhăn nhúm kia lại, chào tạm biệt bác Ngô rồi đi ra khỏi đó.
Ngày thứ ba Lý Thư Ý rời đi, Đường Tuyết từ chức, vị trí phó tổng của Lý Thư Ý cũng rất nhanh đã bị người khác thay thế. Dù y có năng lực hơn người, nhưng cũng không tới nỗi thiếu y thì không được, trên đời này nhân tài quá nhiều, đâu chỉ có mỗi một mình y.
Chỉ là văn phòng của Lý Thư Ý, Bạch Kính không cho người đụng tới.
Cứ để nguyên ở đó, không cho phép ai ra vào, càng không cho người xáo trộn đồ vật bên trong, chỉ có dì lao công theo định kì vào đó dọn dẹp.
Trừ việc này ra những thứ còn lại đều hết sức bình thường, ngay cả đám người thích tụ tập nói chuyện phiếm trong công ty cũng không còn bàn tán gì đến Lý Thư Ý.
Thời gian dần qua đi, hình dáng, giọng nói, thậm chí ngay cả tên của y cũng sẽ hoàn toàn biến mất.
Ban đầu Tả Minh Viễn cũng cho là như thế.
Suy cho cùng, Bạch Kính vẫn luôn duy trì sự lạnh lùng của mình, thậm chí còn lạnh lùng tới mức khiến trái tim của Tả Minh Viễn có chút rét lạnh.
Nhiều năm như vậy, đừng nói là một người có máu có thịt, ngay cả một vật vô tri bé nhỏ cũng sẽ có cảm tình. Mà Bạch Kính một câu cũng không hề hỏi qua, văn phòng của Lý Thư Ý tuy rằng hắn vẫn giữ lại nhưng chưa từng đến xem một lần.
Mãi cho đến một ngày, trong lúc bọn họ đang mở cuộc họp, đột nhiên Bạch Kính lại thốt ra một câu: "Lý Thư Ý thấy thế nào?" Lời vừa dứt, tất cả mọi người ở đấy đều ngây ngẩn, bản thân Bạch Kính cũng phản ứng lại, sắc mặt khó coi kinh khủng.
Chuyện này rất nhanh đã trôi qua, mọi người cũng ăn ý không đề cập tới nữa, tất cả đều chỉ xem như là Bạch Kính nhất thời nói sai.
Nhưng mà Tả Minh Viễn thì lại khổ không nói nổi, anh là người tiếp xúc với Bạch Kính nhiều nhất, cũng là người bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi lời "nói sai" này.
Lúc bọn họ bàn bạc công việc, có khi Bạch Kính sẽ lấy ra một phần tài liệu, mở miệng chính là: "Đưa cái này qua cho Lý Thư Ý xem đi."
Hoặc là, nếu có sự kiện cần phải tham dự, hắn còn nhắc nhở Tả Minh Viễn "Thông báo cho Lý Thư Ý một chút."
Thậm chí còn có một lần, lúc Tả Minh Viễn yêu cầu Bạch Kính kí tên, sau khi hắn kí xong, Tả Minh Viễn cầm lên lại thấy ba chữ Lý Thư Ý to đùng.
Lúc ấy Tả Minh Viễn cứ đứng ở đó, cảm giác như mình bị đổ đầy bùn đất toàn thân đều đông cứng. Đi cũng không được, mà không đi cũng không được.
Thật ra Bạch Kính cũng đã nhận ra bản thân mình có gì đó không đúng, mỗi lần