Tỉnh C nằm ở vùng nội địa của phía Tây Nam, địa hình đa phần là đồi núi cao, không có thương cảng, công nghiệp kém phát triển, hơn nữa giao thông cũng không thuận tiện, nơi này vẫn luôn là một vùng kinh tế còn lạc hậu ở Trung Quốc.
Tuy nhiên điều kiện khí hậu ở đây lại cực tốt, đông ấm hạ mát. Nhiệt độ trung bình mỗi năm vào khoảng 160C, chất lượng không khí cũng đứng đầu cả nước, là một nơi cực thích hợp cho việc du lịch và nghĩ dưỡng.
Thành phố Long Đàm là nơi có mật độ rừng che phủ cao nhất ở tỉnh C. Khu thắng cảnh Long Đàm mới phát triển có diện tích khoảng 15km vuông, phong cảnh hữu tình, cảnh sắc tuyệt đẹp, chỉ đáng tiếc là ở trong nước vẫn chưa được nhiều người biết đến.
Tuy nhiên dự án cốt lõi thực sự của khu thắng cảnh Long Đàm này lại nằm ở viện điều dưỡng phía sau nó. Đây là một viện điều dưỡng tích hợp nhiều chức năng như nghỉ dưỡng, chăm sóc y tế, rèn luyện sức khỏe, tiếp đón các quan chức cấp cao, chi phí đương nhiên cũng cao không tưởng.
Cận Ngôn ở trung tâm phục hồi chức năng của viện điều dưỡng đã làm xong hai bài tập luyện, trên trán có hơi ướt mồ hôi. .
Thẩm Đồng là một hộ sĩ chuyên trách chăm sóc cho Cận Ngôn, chị ấy đỡ Cận Ngôn ngồi xuống, bác sĩ vật lý trị liệu viết lại báo cáo luyện tập của ngày hôm nay, sau đó đi tới xoa bóp chân cho cậu. Vừa thực hiện động tác vừa hỏi cậu hôm nay có chỗ nào không khỏe hay không, có chịu được những động tác luyện tập mới không, có cảm thấy vất vả lắm không.
Cận Ngôn nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của bác sĩ trị liệu, thấy Thẩm Đồng cầm khăn ướt đưa tới cho cậu lau mồ hôi, cậu liền ngẩng đầu lên.
Cậu vốn đã nhỏ người, mái tóc vì để thuận tiện nên đã cắt ngắn đi, lộ ra vầng trán mịn màng, đôi mắt long lanh to tròn. Hơn nữa đã trải qua mấy tháng tĩnh dưỡng, bị nuôi đến mức da dẽ trắng trẻo mềm mại, hai má cũng đầy đặn hơn một chút, nhìn cứ như một học sinh cao trung.
Thẩm đồng lau mồ hôi giúp Cận Ngôn, cậu nhoẻn miệng cười nói: "Cảm ơn chị Thẩm."
Thẩm Đồng lớn lên rất xinh đẹp, lại lớn hơn Lý Thư Ý hai tuổi, có con đã vào tiểu học, chị ấy đã chỉnh cậu vài lần cậu vẫn không chịu sửa miệng.
Nhưng phàm là phụ nữ thì ai không muốn mình mãi mãi được trẻ đẹp, mấy ai không muốn mình được khen ngợi, thế nên tuy ngoài mặt thì Thẩm Đồng có vẻ tức giận nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào, véo nhẹ vào mặt Cận Ngôn, tức giận nói: "Em đó chỉ được cái dẻo miệng thôi."
Cận Ngôn vuốt đầu cười khúc khích, mấy hộ sĩ đi ngang qua nhìn thấy họ, sẽ vây tới mà trêu ghẹo cậu mấy câu. Một lúc sau, trong túi áo bệnh phục của cậu đã nhét đầy bánh quy, socola, kẹo mút còn có thêm mấy quả hạch đào.
Cậu để mấy quả hạch đào sang một bên, lột bỏ lớp giấy gói kẹo, đưa cây kẹo mút tới bên miệng bác sĩ vật lý trị liệu đang xoa bóp cho cậu.
Vị này là một người đàn ông trung niên ít khi cười nói, ông bình tĩnh há mồm, không chút khách khí mà ngậm cây kẹo vào trong miệng. Dù sao cũng đã tới đây lâu như vậy, ông đã hoàn toàn quen với những phẩm chất cực tốt của Cận Ngôn. Đặc biệt là lực sát thương đối với nữ giới, quả thực cho tới nay cậu vẫn duy trì thành tích bất bại.
Xoa bóp xong rồi lại đến nhà kiểm tra để làm một chút đo lường. Thấy số liệu đều bình thường, Thẩm Đồng và Cận Ngôn cùng chào tạm biệt bác sĩ trị liệu sau đó rời khỏi trung tâm phục hồi chức năng.
Thẩm Đồng đẩy Cận Ngôn ra cửa, đang định hỏi cậu muốn về phòng bệnh nghỉ ngơi hay là đến bên hồ ngồi một chút. Đột nhiên Cận Ngôn ngồi thẳng dậy, giơ tay vẫy vẫy không ngừng, kêu một tiếng thật dài: "Chú ~~~~~ Lý ~~~~~!" vẻ mặt cậu tràn đầy hưng phấn.
Thẩm Đồng theo tiếng cậu nhìn qua, thoáng chốc ngây ngẩn.
Bây giờ đã vào thu. Lý Thư Ý mặc một chiếc áo len sáng màu, bên dưới là một chiếc quần âu bằng vải lanh, thoạt nhìn vừa đẹp lại trẻ trung.
Y đứng trên một con đường nhỏ, phía sau là hai hàng cây bạch quả với những chiếc lá đã nửa vàng nửa xanh theo ngọn gió thu kêu xào xạc, giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng.
Y sải bước chân đi tới, nhìn bộ dáng kích động của Cận Ngôn, lắc lắc đầu ra vẻ bất lực, nhưng trong mắt lại chan chứa ý cười.
"Chị Thẩm." Lý Thư Ý gật đầu chào hỏi trước.
Thẩm Đồng lúc này mới phát hiện mình nhìn người ta đến say mê, vội vàng thu hồi ánh mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Chào anh Lý."
Lý Thư Ý lại nhìn về phía Cận Ngôn: "Tập phục hồi chức năng xong chưa?"
"Dạ xong rồi!"Cận Ngôn không nhịn được mà gật gật đầu, sau đó không đợi Lý Thư Ý hỏi đã tự mình kể hết chuyện lúc nãy mà bác sĩ vật lý trị liệu đã nói với cậu, vừa nói vừa lấy ra một thanh socola đưa cho Lý Thư Ý.
Lý Thư Ý hiển nhiên đã quen với việc lúc nào cậu bị nhét đầy đồ ăn vặt, nói: "Con giữ lại ăn đi." Sau đó y quay sang nói với Thẩm Đồng, "Chị Thẩm chị trở về nghỉ ngơi đi, tôi đưa nó đi dạo một chút. Mấy ngày nay vất vả cho chị rồi."
Thẩm Đồng cười nói: "Không vất vả, anh Lý đừng khách sáo như vậy." Nói xong lại dặn dò Cận Ngôn phải chú ý bản thân nhiều hơn, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho chị ấy.
Cận Ngôn vâng dạ gật đầu, thấy Thẩm Đồng đi lại vội nói: "Cảm ơn chị, hẹn gặp lại nhé chị Thẩm!" Nếu không phải vì Thẩm Đồng không thích ăn vặt, cậu chắc chắn đã đem hết những thứ này đưa cho chị ấy rồi.
Lý Thư Ý đã trở lại Thẩm Đồng cũng không cần phải túc trực bên cạnh Cận Ngôn nữa, nhưng vẫn có chút không yên tâm, lại dặn dò cậu thêm mấy câu, sau đó mới luyến tiếc mà rời đi.
Lý Thư Ý đứng sau xe lăn đẩy Cận Ngôn đi, nheo mắt nói: "Càng ngày càng biết cách dỗ dành người khác."
Cận Ngôn quay đầu nhìn Lý Thư Ý, trừng mắt nói: "Con không có, lời con nói đều là lời thật lòng đó!"
Lý Thư Ý nhìn bộ dạng của Cận Ngôn, không nhịn được muốn đi trêu cậu nhưng lại nghe Cận Ngôn hỏi: "Chú Lý chuyện của chú xong hết rồi hả?"
"Vẫn chưa." Lý Thư Ý lắc đầu, "Không vội, cứ từ từ cũng được." Mấy ngày nay y biến mất kỳ thật là đi quan sát xung quanh.
Điều kiện sinh thái nơi đây rất tuyệt, kẻ có tiền cũng không ít, tuy nói là một khu vực lạc hậu nhưng so về mức sống với khu vực đô thị hay các vùng ven biển phát triển cũng không có mấy khác biệt. Trái cây hay các sản phẩm từ thịt đều rất chú trọng đến sức khỏe và hệ sinh thái.
Lý Thư Ý muốn chọn một nơi thật tốt để xây dựng nông trại, cung cấp một số thực phẩm sạch, cũng có thể làm một điểm dừng chân lý tưởng. Tất nhiên đây mới chỉ là những ý tưởng ban đầu, vẫn phải xem xét kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định.
Thật ra thì y làm những việc này không phải vì bản thân mình mà là vì Cận Ngôn.
Đứa nhỏ này vốn không phải là một đứa ham ăn biếng làm, lúc trước còn bàn bạc với y rằng sau khi khỏe lại sẽ đi lái xe hoặc là đi giao hàng, thậm chí đến nhà hàng làm phục vụ cũng có thể. Dù sao thì cậu cũng không cần chi tiêu gì nhiều, có thể nuôi sống bản thân là đủ rồi.
Cậu vẫn chưa biết chuyện Lý Thư Ý đã lập xong di chúc, tất cả tiền bạc đều giao lại cho cậu, cho dù nữa đời sau cậu chỉ nằm chơi cũng sẽ không tiêu hết. Đương nhiên hiện tại Lý Thư Ý không thể nói cho cậu biết, nhưng cũng không thể để cậu thật sự phải đi giao hàng. Cho nên y xử lý chuyện nông trại này là muốn để nó lại cho Cận Ngôn, cho dù về sau có kinh doanh khó khăn cũng không tổn thất gì quá lớn.
Mà hết thảy những chuyện này Cận Ngôn đều không biết.
Cậu chỉ có hơi nghi ngờ chú Lý nhà cậu hiện tại không đi làm, phần lớn thời gian đều ở viện điều dưỡng với cậu, nhưng cứ lâu lâu lại đi ra ngoài một chuyến, không biết rốt cuộc đang làm cái gì.
Hai người tới bên hồ nói chuyện.
Đây là một hồ nước nhân tạo, vây xung quanh là rừng cây cao lớn, trên mặt đất có trồng mấy khóm hoa nhỏ không biết tên là gì, những chiếc ghế dài được xếp rải rác quanh hồ để cho mọi người nghỉ ngơi. Phong cảnh tuyệt đẹp lại còn yên tĩnh thoải mái.
Lúc này bên hồ không có nhiều người lắm, ngoại trừ Lý Thư Ý và Cận Ngôn, chỉ có một người đàn ông ngồi trên băng ghế dài ở phía dối diện. Người này thoạt nhìn chỉ tầm 30 tuổi, cũng mặc một bộ bệnh phục màu trắng như Cận Ngôn, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo, đang cúi đầu xem quyển sách trong tay.
Lý Thư Ý cố định xong xe lăn của Cận Ngôn, tự mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cận Ngôn vui vẻ lấy ra cái ipad từ phía sau, ấn ấn vài lần chỉ thấy trên màn hình hiện ra một dòng chữ "Nha Hoàn Câm tập thứ 18."
Cận Ngôn oán giận nói: "Chú Lý con vì chờ chú mà vẫn chưa xem tập mới đó, thiếu chút nữa đã bị chú phá hư luôn rồi!"
Lý Thư Ý đến gần nhìn nhìn vào màn hình hỏi: "Chúng ta xem tới tập 18 rồi sao?"
"Đúng vậy! Đây là bản ghi lại của buổi phát sóng đó, con đã tải nó xuống!"
Sau khi nói xong cậu lại kể sơ về tình tiết của tập trước, vẻ mặt Lý Thư Ý kiểu "Đúng vậy không sai" cùng xem với Cận Ngôn.
Nếu những người quen biết với Lý Thư Ý trước kia có ở