Bạch Vĩ Phương lìa trần vào một ngày trước đêm giao thừa, Bạch gia phải đón một năm mới hết sức thảm đạm.
Trước kia Bạch Kính vẫn luôn dùng Lý Thư Ý như công cụ để làm việc, nhưng hiện tại hắn không muốn để Lý Thư Ý phải xen vào những chuyện này, đã mấy ngày liền hắn chưa về nhà, cũng không cho những người khác nói với Lý Thư Ý bất kì điều gì.
Sau khi tang lễ kết thúc, những vị khách quan trọng mà Bạch Kính đón tiếp đã cáo từ ra về. Hắn cùng với mấy chú bác trong gia tộc bàn bạc một số chuyện làm ăn, lại chia tay với mấy trưởng bối từ xa tới, sau đó đã đem người của mình rời đi.
Sau khi ra khỏi sảnh lớn, tài xế đã đậu xe chờ sẵn ở đằng xa. Ven đường có một người phụ nữ mặc đồ đen, cài trước ngực bông hoa trắng, vừa nhìn thấy Bạch Kính đã bước lên chào hỏi, miệng vừa mới thốt ra chữ “Bạch” đã bị Tả Minh Viễn đưa tay ngăn lại.
Bước chân của Bạch Kính vẫn không ngừng, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không dành cho người phụ nữ này, những người bên cạnh cũng vội vàng đi theo hắn.
Tả Minh Viễn nhìn thấy đám người đi xa, mới khẽ thở dài nói: “Cô Ninh Tuệ, hà tất gì phải như vậy?”
Đôi mắt Ninh Tuệ đỏ ửng nói: “Bạch Kính thật sự tuyệt tình đến vậy sao?”
Tả Minh Viễn nhìn cô ta trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì. Anh từng có ấn tượng rất tốt với hai chị em của Ninh gia, đặc biệt là Ninh Việt bộ dáng vô hại, thiện lương, dịu dàng, chu đáo….. Giống như một chú thỏ trắng bé nhỏ, thế nhưng chính con thỏ trắng bé nhỏ này lại ghi âm, chụp lén…. Chuyện bỉ ổi vô sỉ gì cũng dám làm.
Tả Minh Viễn cảm thấy thật kinh tởm khi biết tin cậu ta là người đã đưa ảnh s*x của Giang Mạn Thanh đến cho cánh báo chí nhằm kích động Lý Thư Ý, khi anh mở miệng không nhịn được mang theo vài phần trào phúng: “Đã rất lưu tình rồi thưa cô Ninh.”
Ninh Tuệ gắt gao cắn m.ôi dưới, tức giận đến mức cả người run lên bần bật. Lưu tình? Sau khi Bạch Kính điều tra Ninh Việt, hắn không nói nhiều thêm một câu, trước sự chứng kiến của những người ở Bạch gia hắn đem những chuyện mà Ninh Việt đã làm lần lượt từng chuyện một đưa tới trước mặt cha mẹ của cô ta. Sau đó nói với hai ông bà rằng xin bọn họ hãy quản con trai của mình cho tốt, một khi Ninh Việt về nước, hắn sẽ đưa những chứng cứ theo dõi, ghi âm, chụp lén này tố cáo.
Quả thực là khiến cho Ninh gia của bọn họ mất hết mặt mũi.
Sau khi về nhà, nếu như không có mẹ cô ta ngăn cản, ba của cô ta suýt chút nữa đã đánh chết Ninh Việt. Đến bây giờ Ninh Việt vẫn đang bị giam lỏng, đừng nói là trở về nước, ngay cả cửa nhà cậu ta cũng không được phép bước ra. Truyện Mạt Thế
Ninh Tuệ không thể hiểu, ghi âm chụp lén đó thì đã sao? So với những gì lúc trước Lý Thư Ý uy hiếp quả thực chỉ là chút chuyện vặt không đáng kể.
Huống hồ bọn họ cũng đâu thật sự gây ra bất lợi gì đối với Bạch Kính đúng không? Tại sao lại phải nháo đến mức này? Cô ta vẫn luôn muốn tìm Bạch Kính để nói chuyện, nhưng mà Bạch Kính không chịu gặp mặt, cô ta không còn cách nào khác, lúc này mới chờ sẵn ở đây đợi người. Nhưng xem ra hiện tại, Bạch Kính hắn không màng đến chút tình xưa nghĩa cũ nữa rồi.
Mấy ngày nay Tả Minh Viễn bận đến mức chân không chạm đất, thật vất vả mới kết thúc mọi việc, bây giờ anh chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi bồi bổ cho bản thân, hoàn toàn không có tâm tình để đối phó với cô ta, chỉ nói: “Cô Ninh, nếu cô đây thực sự là vì tốt cho Ninh Việt, tôi xin cô hãy khuyên cậu ta, đừng để cậu ta về nước.” Anh đã xoay người rời đi, chân mới động, nghĩ nghĩ một chút lại quay đầu để lại một câu cảnh cáo: “Cô biết Bạch tổng không phải là người thích nói đùa.”
Lúc ấy sau khi Bạch Kính biết bệnh tình của Lý Thư Ý, theo lời của Ngụy Trạch nói đã tra ra được đoạn ghi âm của Phó Đình, lại tra ra được Ninh Việt. Nếu không phải vì cái nhà này còn có mấy trưởng bối cưỡng chế, có thể nói chuyện được với hắn, Ninh Việt đã sớm bị tống cổ vào trại tâm thần rồi.
Tả Minh Viễn cũng hết sức bất đắc dĩ, có một vài người nhìn thấy Lý Thư Ý cho dù “quậy” với Bạch Kính như thế nào cũng bình yên vô sự, liền đem bản thân mình biến thành Lý Thư Ý.
Khi anh trở lại xe, Bạch Kính đã nhắm mắt nghỉ ngơi, xe khởi động hắn hỏi: “Nói cái gì?”
Tả Minh Viễn duỗi tay ăn ngay nói thật: “Nói cậu tuyệt tình.”
Bạch Kính khẽ cười mở mắt ra nhưng trong mắt lại không có chút ý cười: “Anh cho người để mắt tới cô ta đi.”
Tả Minh Viễn thầm rùng mình, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Bạch Kính lại hỏi tiếp: “Đã liên hệ với Tiếu lão tiên sinh chưa?”
Tiếu Hưng Hoa là một chuyên gia giải phẫu thần kinh nổi tiếng trên thế giới, có nghiên cứu rất sâu về bệnh u não, sau khi Bạch Kính đón Lý Thư Ý trở về đã bắt đầu liên hệ với ông ấy.
“Lão Tiếu đang tổ chức một hội nghị báo cáo ở nước ngoài, ước chừng đầu năm sau mới có thể trở về, những kết quả kiểm tra lúc trước tôi đã gửi cho ông ấy xem qua.” Tả Minh Viễn thấp giọng nói, “Vấn đề chính vẫn là nhanh chóng cho Lý Thư Ý nhập viện.”
Bạch Kính quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, Tả Minh Viễn không dám nói lời nào, qua hồi lâu mới nghe Bạch Kính nói: “Đối với Lý Thư Ý tôi quả thực không có biện pháp nào cả.” Có thể nghe ra được sự bất lực trong lời nói của Bạch Kính.
“Ví như chuyện ở công ty, tôi không cho người ta làm, người ta nói tôi đề phòng, còn tôi để cho người ta làm, người ta lại nói tôi lợi dụng.” Bạch Kính lắc đầu, vừa giận vừa buồn cười, “Anh nói xem tôi phải làm sao với người này đây?”
Bạch Kính sao có thể không biết hiện tại Lý Thư Ý phải nhanh chóng nằm viện, nhưng mà hắn dám ép buộc Lý Thư Ý sao? Lý Thư Ý hiện tại chính là một cái cây lớn lên trong tim hắn, cắm rễ vào sâu trong máu thịt của hắn, chỉ cần hắn chạm nhẹ một chút nhất định sẽ đau đớn không thôi, làm sao còn dám đối xử với Lý Thư Ý như trước đây được nữa?
Tả Minh Viễn nghĩ tới tính tình của Lý Thư Ý anh cũng cảm thấy thực đau đầu, nhìn Bạch Kính nói xong lại tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống anh có chút buồn cười. Bạch Kính của hiện tại mỗi ngày ra khỏi cửa đều sẽ đem nhẫn mang lên, khi sắp về đến nhà lại đem nhẫn tháo ra, dù sao cũng không thể để cho Lý Thư Ý nhìn thấy. Nếu không, lần trước y chỉ là ném nhẫn trong hoa viên, còn có thể tìm lại được, ai biết được lần sau y sẽ ném nó tới chỗ nào chứ?
Tả Minh Viễn không khỏi thở dài, Bạch Kính của trước đây là một người lạnh lùng tới mức nào, bao nhiêu mê đắm chân thành bày ra trước mặt hắn đều gạt bỏ. Bây giờ đối với một chiếc nhẫn lại trân trọng nâng niu tới như vậy.
Lúc về đến nhà Bạch Kính bước vào phòng ăn đã thấy ba người